Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 730

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Trong quảng trường, bầu không khí yên tĩnh dị thường.

Yên tĩnh tới mức độ quỷ dị.

Chỉ thấy ở nơi này, Ngao Ngự, Ngao Dạ cùng với trùng tử màu đen hóa hình

đứng trên đất ngơ ngác nhìn bầu trời.

Ở trên bầu trời, có một bóng người đang đứng, bóng người này vô cùng nhỏ bé,

gầy yếu, rõ ràng là một đứa bé.

Đứa bé này đúng là Từ nhóc con.

Lúc này Từ nhóc con đang thất thần, đứa nhóc chỉ nắm tay một cái, đã nắm

“trùng” ăn có vẻ ngon không còn?

Không còn, có phải đứa nhóc không được ăn hay không?

Từ nhóc con rất muốn khóc, nhưng khóc không ra tiếng.

Cuối cùng chỉ có thể dời mắt nhìn đám Ngao Ngự.

Rất rõ ràng, Từ nhóc con đã thay đổi rất nhiều trong thời gian này.

Cảnh giới vẫn là cảnh giới đó, cảnh giới Luyện Khí, nhưng tính cách từ uống

sữa biến thành ăn thịt.

Sau một thời gian dài không uống sữa, nếm được thịt xong, Từ nhóc con biến

thành động vật ăn thịt.

“Trùng tử vừa rồi, các ngươi còn không?”

Từ nhóc con nhìn đám Ngao Ngự, hỏi.

“Trùng sao? Đó gọi là rồng, tiểu tử kia, ngươi là ai?”

Ngao Dạ nuốt nước bọt, ngay cả mức độ khủng bố của trùng tử hóa hình đều đã

quên mất.

Trong mắt lão ta chỉ có Từ nhóc con.

Lão ta nhìn ra được, Từ nhóc con mới có mấy tuổi mà thôi.

Mấy tuổi đã có thực lực khủng bố như vậy?

Ngao Dạ không phải không biết sự tồn tại của Từ nhóc con, lão ta vẫn luôn biết.

Nhưng lão ta không biết, Từ nhóc con có lực lượng khủng bố như thế.

Một quyền đánh nát hư ảnh Thương Long Bác Sát Thuật đỉnh phong?

Hơn nữa tốc độ nhanh tới mức lão ta không cảm nhận được.

Khủng bố tới cực hạn.

Mấy tuổi đã như vậy, nếu trưởng thành thì sao?

Sẽ như thế nào?

Chẳng phải trực tiếp vô địch ư?

Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt Ngao Dạ nóng bỏng.

Đây rõ ràng là người có tiềm lực.

“Rồng sao? Cái đó gọi là rồng à?”

Đôi mắt Từ nhóc con sáng lên.

Trong lòng đứa nhóc im lặng nhớ kỹ, dài có vẻ ăn ngon là rồng.

“Đúng vậy, đó gọi là rồng.”

Ngao Dạ xác định lại lần nữa.

Từ nhóc con không nghi ngờ, con rồng kia ăn chắc chắn rất ngon.

“Chuyện đó, ta có thể hỏi một chút, ngươi là cảnh giới gì không?”

Ngao Ngự ở bên cạnh không nhịn được hỏi.

“Cảnh giới sao? Là cảnh giới Luyện Khí?”

Từ nhóc con ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ngao Ngự, hỏi một

câu.

“Đúng vậy! Cảnh giới Luyện Khí cũng là một loại cảnh giới, nhưng mà cảnh

giới Luyện Khí là cảnh giới thấp nhất.”

Ngao Ngự giải thích, sau đó đôi mắt sáng rực nhìn Từ nhóc con, nóng lòng

muốn biết Từ nhóc con thuộc cảnh giới gì.

“Hả? Là cảnh giới thấp nhất sao? Nhưng mà ta là cảnh giới Luyện Khí.”

Từ nhóc con mơ mơ màng màng đáp.

“Ngươi là cảnh giới Luyện Khí sao? Ngươi đang đùa à?”

Hai phụ tử Ngao Ngự đều nở nụ cười.

Một quyền của cảnh giới Luyện Khí đỉnh như vậy ư?

“Ta không nói đùa, ta là cảnh giới Luyện Khí mà.”

Từ nhóc con rất thẳng thắn nói.

“Cảnh giới Luyện Khí mạnh như vậy sao? Ngươi là cảnh giới Luyện Khí gì?”

Ngao Ngự hoàn toàn không tin.

“Ta là cảnh giới Luyện Khí 46.472 lần.”

Từ nhóc con đáp, vẫn thẳng thắn như vậy.

Những lời này nói ra, Ngao Ngự và Ngao Dạ cảm thấy sững sờ lần nữa.

Cảnh giới Luyện Khí còn có nhiều lần như vậy ư?

Sao bọn họ không biết?

Bọn họ tu luyện cùng một hệ thống sao?

Hai người sững sờ, Từ nhóc con không mơ hồ.

Đứa nhóc nhìn hai con rồng, mở miệng hỏi một câu.

“Các ngươi biết con rồng kia ở đâu không? Ta muốn ăn rồng.”

Chỉ nghe Từ nhóc con hỏi một câu.

“Ngươi muốn ăn rồng?”

Ngao Ngự và Ngao Dạ cùng hỏi một câu như vậy.

“Lão già này chính là rồng, chiêu thức vừa rồi của ta, chính là lão ta thi triển

ra.”

Trùng tử hóa hình chỉ về phía Ngao Dạ nói.

Nàng đối mặt với Từ nhóc con, trong mắt cũng lộ ra sợ hãi.

Chẳng qua loại sợ hãi này, kém với sợ hãi khi đối mặt với Sở Duyên.

Cùng lắm chỉ hơi sợ hãi mà thôi.

Giống như là sợ hương vị trên người Từ nhóc con kia.

“Ngươi là rồng?”

Từ nhóc con nhìn về phía Ngao Dạ, đôi mắt lộ ra hào quang.

Đó là quang mang vô cùng đơn thuần.

Đơn thuần đối với ăn thịt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngao Ngự im lặng lùi về sau, hắn dẫn theo hắc trùng

hóa hình, xuống núi tìm Sở Duyên lần nữa.

Nói một câu với hắc trùng kia là đi tìm Sở Duyên, đối phương không dám phản

kháng, ngoan ngoãn đi theo hắn ta, căn bản không dám ở lại.

Ngao Ngự lựa chọn giao sân bãi cho phụ thân hắn ta xử lý.

Một quái thai trẻ tuổi muốn ăn thịt rồng sao? Chuyện này quá khủng bố.



Ở tại chỗ, Ngao Dạ nhìn Ngao Ngự rời đi, không biết nên nói gì.

Lão ta quay đầu lại, vừa vặn đối diện với Từ nhóc con.

Bốn mắt nhìn nhau…

Cảnh tượng lập tức trở nên thâm trầm.

“Ngươi, ngươi thực sự là rồng sao? Con rồng kia có vẻ ăn rất ngon, ngươi có

thể cắt một miếng thịt cho ta ăn không?”

Đôi mắt Từ nhóc con đều tỏa ra lục quang.
Bình Luận (0)
Comment