“Đệ tử môn hạ của Vô Đạo Tông, đối mặt với người nào cũng không cần hành
đại lễ, cũng không cần lễ nghi gì đấy, toàn bộ tùy tâm là được. Bây giờ bổn tọa
hỏi ngươi, ngươi tu hành là đại đạo gì?”
Sở Duyên hơi nhíu mày.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn cảm thấy, đệ tử của hắn đều thích quỳ lạy bái lạy, khiến hắn rất không biết
nên nói gì.
Hắn nhớ rõ hắn không chỉ từng nói một lần, đám đệ tử này đều không thay đổi.
Bây giờ thì hay rồi, đồ tôn đều bắt kịp tiết tấu này.
Hắn cũng không hiểu nổi đám đệ tử này suy nghĩ gì.
“Bẩm sư tổ, đệ tử tu hành chính là kiếm đạo, cùng tu hành theo sư tôn ta.”
Đế Vô Sinh vội vàng trả lời.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đứng bên cạnh tảng đá to chỗ sơn môn hơi
gật đầu.
Kiếm đạo của Diệp Lạc rất tốt, dù sao cũng là cảnh giới Độ Kiếp.
Kiếm đạo của cảnh giới Độ Kiếp, có thể không mạnh ư?
Truyền thụ kiếm đạo cho đồ tôn này, cũng hoàn toàn đúng.
“Vậy ngươi tu luyện tới mức độ nào rồi hả?”
Sở Duyên mở miệng hỏi.
“Bẩm sư tổ, ta chỉ biết một chút da lông của kiếm đạo…”
Đế Vô Sinh giống như nhớ tới chuyện gì đó, hơi xấu hổ nói.
“Bổn tọa hỏi ngươi là, ngươi tu luyện tới mức độ nào, không phải hỏi ngươi tu
luyện da lông gì đó.”
Sở Duyên hơi đau đầu nói.
“Chuyện này…”
“Chuyện này cái gì, có gì xấu hổ đâu.”
“Sư tổ, có thể không nói không?”
“Không thể! Ngươi không nói, bổn tọa chỉ điểm ngươi kiểu gì?”
“Nhưng mà sư tổ, ta thực sự khó mở miệng.”
“Chuyện này có gì khó mở miệng?”
“Được rồi, sư tổ, ta tu luyện kiếm đạo của sư tôn, chỉ tu luyện tới bước thiên
tượng.”
Đế Vô Sinh nói xong câu đó, cúi đầu, giống như sợ Sở Duyên mắng hắn ta.
“Thiên tượng? Thiên tượng là có ý gì?”
Sở Duyên cảm thấy khó hiểu hỏi.
Kiếm đạo có liên quan gì tới thiên tượng?
Không liên quan.
Hai thứ này hắn nghĩ kiểu gì, cũng không thể tưởng tượng được liên quan tới
nhau.
“Chính là đoán trước thiên tượng…”
Đế Vô Sinh nhỏ giọng nói.
“Đoán trước thiên tượng? Ví dụ như?”
Sở Duyên tò mò hỏi một câu.
“Ví dụ như mười phút sau, trời quang không mây, gió tây bắc, tốc độ gió không
cao, 15 phút sau, không mây chuyển nhiều mây… Hôm nay không có mưa!”
Đế Vô Sinh đều nói thiên tượng mình nhìn thấy ra.
Sở Duyên: “?”
Ngươi gọi đây là kiếm đạo sao?
Kiếm đạo như vậy à?
Ngươi đây là dự báo thời tiết đúng không?
Sở Duyên có chút ngổn ngang trong gió.
Một đệ tử có thiên phú trâu bò như hắn ta, học kiếm đạo, học ra dự báo thời tiết
ư?
Đây là làm kiểu gì thế?
“Ngươi đây là… Đây là kiếm đạo sao?”
Sở Duyên im lặng một lát, mở miệng hỏi.
“Sư tổ, đây là ta ngộ ra được từ trong kiếm đạo của sư tôn…”
Đế Vô Sinh lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Hắn ta cũng cảm thấy mình rất mất mặt, nhưng chuyện này hoàn toàn không có
biện pháp.
Hắn ta chỉ ngộ ra được như vậy…
Từ trong kiếm đạo chỉ ngộ ra được thứ này…
“Ngươi… Rất không tệ, rất lợi hại, rất cường đại.”
Sở Duyên đột nhiên nở nụ cười.
Đồ tôn này đúng là lợi hại.
Hắn lừa gạt cũng không dám lừa gạt như thế.
Lừa gạt một đệ tử, từ trong kiếm đạo ngộ ra dự báo thời tiết.
Hắn ta lừa gạt cũng không dám lừa như thế, vậy mà đồ tôn này chỉnh ra như
vậy.
Đúng là đủ mạnh.
“Sư tổ, vậy kế tiếp ta nên làm gì bây giờ?”
Đế Vô Sinh khóc không ra nước mắt.
“Ngươi… Để tổn tọa suy nghĩ một lát, ngươi đợi một lát.”
Sở Duyên thực sự không biết nên làm thế nào.
Lúc trước hắn cần cần lừa gạt đám đệ tử trước, lừa gạt xong mới có thể làm
bước tiếp theo.
Nhưng hắn thực sự không biết nên lừa gạt thế nào.
Một “thiên tài” từ trong kiếm đạo ngộ ra dự báo thời tiết, hắn xứng lừa gạt ư?
Sở Duyên trầm tư nên lừa gạt như thế nào, nhưng mà hắn nghĩ thế nào, cũng
không hiểu rõ lắm.
Rốt cuộc nên lừa gạt như thế nào.
Sở Duyên suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được gì.
Cuối cùng hắn không nghĩ nữa, dứt khoát lấy thiên tượng lừa gạt đồ tôn này.
Cố thổi phồng thiên tượng chi đạo vậy.
Sở Duyên hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.
“Nếu ngươi có thể từ trong kiếm đạo ngộ ra quan sát đo đạc thiên tượng chi
thuật, vậy đại biểu ở trong thiên tượng nhất đạo, ngươi cũng có thiên phú đặc
biệt, như vậy bổn tọa đề nghị ngươi, tiếp tục đi trên con đường này.”
Chỉ nghe Sở Duyên nói như vậy.
“Sư tổ, thiên tượng này có lực sát thương gì? Ngươi đừng nên nói đùa với tiểu
bối như ta.”
Đế Vô Sinh hơi lúng túng.
Nếu sư tổ thực sự bảo hắn ta tu luyện thiên tượng, vậy hắn ta thực sự không thể
tu cái khác.
Nếu như bị Diệp Lạc biết hắn ta làm trái ý của sư tổ, thay đổi tu đạo khác, chỉ
sợ đầu hắn ta cũng không còn.
“Vô Sinh! Nhớ kỹ, thế giới này, Thiên Địa này, cho tới bây giờ đều không có
đạo yếu, chỉ có tu đạo giả yếu, thiên tượng nhất đạo cũng căn bản không yếu.”
Sở Duyên lập tức mở miệng lừa gạt.