Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 741

Ở trong chuyện xưa, có một câu hình dung về Sở Duyên.

“Ta ở nhân gian đã mất địch, không chiến với trời thì chiến với người nào”.

Những lời này lưu truyền trong giới phàm tục.

Cũng trở thành một câu có thể miêu tả về Sở Duyên tông chủ của Vô Đạo Tông

trong truyền thuyết.

“Sao ngươi lại nói chuyện như vậy? Ngươi nói lắp ư?”

Sở Duyên khẽ nhíu mày, hỏi một câu.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đồ tôn.

Gặp được đồ tôn đầu tiên, lại là một tên nói lắp sao?

Chuyện này không được tốt lắm.

“Không, không có, ta, lần đầu tiên ta nhìn thấy tông chủ, có hơi kích động, cho

nên, cho nên nói chuyện không rõ ràng.”

Đế Vô Sinh lại nói lắp.

Ngay cả một câu giống như đều không thể nói rõ.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên không biết nên nói gì.

Lần đầu tiên gặp hắn, nói không rõ sao? Còn nói lắp thành như vậy.

Uổng công đồ tôn này còn là đại khí vận giả.

Đại khí vận giả sẽ như vậy sao?

“Được rồi, được rồi, sư tôn ngươi bảo ngươi xuống xin ta dạy, ngươi muốn

thỉnh giáo cái gì?”

Sở Duyên xua tay hỏi.

“Cái, cái gì cũng được cả.”

Đế Vô Sinh vẫn nói lắp như cũ.

“Cái gì cũng được ư?”

Khóe miệng Sở Duyên giật giật.

Ý của Diệp Lạc này là, muốn hắn dựa theo lừa gạt lúc trước, bây giờ lại lừa gạt

lần nữa.

Xác suất lừa gạt này, theo ý hắn là rất thấp.

Cuối cùng tỷ lệ phế bỏ khá lớn.

Nhưng Đế Vô Sinh này là Diệp Lạc đưa cho hắn lừa gạt, người này có thể lừa

thành tài hay không, thực sự khó mà nói.

Một đại khí vận giả như vậy, nếu bị hắn lừa thành phế vật, lừa qua cửa, vậy hắn

sẽ có tội lớn.

Nhưng có thể lừa gạt, thì lừa gạt đi.

Sở Duyên thở dài trong lòng.

Hắn thở dài, sao Diệp Lạc này lại tìm việc như vậy cho hắn.

Sở Duyên vừa định bảo đồ tôn này đi về, hắn không lừa gạt.

Thiên phú của đồ tôn này quá mạnh, hắn xấu hổ lừa gạt.

Nhưng mà hắn còn chưa nói ra, trong đầu lóe sáng.

Trên kiểu mẫu thiên phú của đồ tôn này, hình như có chút không thích hợp.

Sở Duyên lại mở hệ thống tra xét, xem xét xem.

Một màn ảnh màu lam lập tức xuất hiện, trôi nổi trước mặt hắn.

[Đối tượng tra xét: Đế Vô Sinh.]

[Chủng tộc: Người.]

[Tu vi: Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong.]

[Thể chất: Ngũ Hành linh thể.]

[Bối cảnh: Địa khí vận giả.]

[Đánh giá: Người này thiên phú dị bẩm, còn mang đại khí vận trên người, được

Thiên Địa che chở, tu hành không gặp kiếp nạn, phòng tránh được hung hiểm,

nhưng vì bị khí vận giả cường đại hơn trấn áp, số mệnh không thể hiển hóa, chỉ

đợi một khi số mệnh bùng nổ, nhất định thành tài. Cho nên hệ thống đề nghị ký

chủ không nhận làm đồ đệ, nếu như ký chủ cố ý, hậu quả tự ký chủ gánh vác.]

Ngũ Hành linh thể!

Đại khí vận giả!

Chậc chậc, thực sự khiến người ta hâm mộ.

Nhưng mà nhìn đánh giá của hệ thống, đồ tôn này là bị khí vận giả cường đại

hơn trấn áp?

Chỉ cần bùng nổ số mệnh, nhất định sẽ thành tài?

Khí vận giả cường đại hơn này là ai?

Sở Duyên hơi nghĩ một lát, chẳng lẽ là Diệp Lạc?

Hay là người nào đấy trong đồng môn?

Tóm lại, chỉ cần khiến đồ tôn này không bị khí vận giả cường đại hơn trấn áp,

có thể thành tài?

Dựa theo hệ thống đánh giá, hình như đúng là như vậy.

Một khi đã như vậy, hắn có thể tùy tiện lừa gạt một chút, sau đó bảo đồ tôn này

cách xa khí vận giả cường đại gì đó, mượn chuyện này để thành tài.

Sở Duyên muốn dạy đệ tử mình thành phế vật, nhưng hắn không muốn dạy đồ

tôn của mình thành phế vật.

Dạy đệ tử thành phế vật có cảnh giới, dạy đồ tôn thành phế vật có cái búa? Cái

búa cũng không có.

Chẳng bằng khiến đồ tôn thành tài, đến lúc đó hắn nói ra, nghe oai cỡ nào.

Sở Duyên hơi suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu, cảm thấy khả thi.

“Đế Vô Sinh.”

Môi Sở Duyên khẽ mở, gọi đối phương một tiếng.

“Sư, sư tổ, đệ, đệ, đệ tử ở đây.”

Đế Vô Sinh nghe Sở Duyên gọi tên hắn ta, vội vàng đáp, sợ đáp chậm một chút,

dẫn tới sư tổ trong truyền thuyết bất mãn.

“Ngươi tu hành, là đại đạo gì?”

Sở Duyên làm bộ như tùy ý hỏi.

Hai tay hắn để sau lưng, quanh người vờn quanh kim quang, có loại khí chất vô

hình bay lên…



Núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn.

Nhìn Sở Duyên cả người tỏa ra kim quang, giống như Thiên Địa vô thượng.

Trong lúc này Đế Vô Sinh nhìn tới ngây người.

Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy loại khí chất này, khác hoàn toàn với kiếm

tiên như Diệp Lạc.

Ở trong mắt hắn ta, Sở Duyên giống như một vùng trời.

Cao cao tại thượng, uy nghiêm khủng bố vô thượng khiến người ta sinh ra sợ

hãi.

“Bổn họa hỏi ngươi nói, ngươi nghe được không?”

Sở Duyên nhìn Đế Vô Sinh mãi mà không đáp lời, không nhịn được nhíu mày,

lại nói một câu.

Những lời này khiến Đế Vô Sinh lập tức hoàn hồn, hắn ta kinh hoảng quỳ trên

đất.

“Sư tổ, đệ tử mới thất thần, mong sư tổ chớ trách!”

Đế Vô Sinh vô cùng sợ hãi nói.

Dưới sợ hãi, hắn ta liên tục dập đầu quên luôn mọi chuyện.
Bình Luận (0)
Comment