Kẻ xướng người họa như vậy, phá hủy mọi con đường của hắn ta, hắn ta còn có
thể nói hắn ta không ngộ ra được gì ư?
Nếu nói, đây không phải là vả mặt mình à…
Trương Hàn chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, phụ họa hai người.
“Đúng vậy, ta thân là đệ tử của sư tôn, sao có thể không ngộ ra được, đây không
phải là đang nói đùa sao? Ta đã ngộ được, ngộ ra rồi, các ngươi không cần suy
nghĩ nhiều.”
Trương Hàn ho khan hai tiếng, nói.
“Ta đã nói, nhị sư huynh chắc chắn đã ngộ được mà.”
Tô Càn Nguyên tiếp tục mở miệng, cười nói.
Trương Hàn: “…”
Hắn ta thực sự muốn đánh người, nhưng hắn ta cảm thấy hắn ta không đánh lại
được bất cứ người nào trong Vô Đạo Tông.
Cho dù là Tô Càn Nguyên cùi bắp nhất, sau khi chiếm được chỉ điểm của sư
tôn, cộng thêm đã có lĩnh ngộ, e rằng hắn ta không phải là đối thủ.
Trương Hàn có chút bực bội, nhưng hắn ta vẫn lựa chọn nhịn.
Chỉ cần hắn ta không so tài với đám đồng môn của Vô Đạo Tông, người khác sẽ
không nghĩ hắn ta rất cùi bắp.
Không biết thực ra hắn ta không đánh lại được người khác!
Chỉ cần ta không đánh với người khác, ta sẽ không thua, ta không phải cùi bắp!
Đây là ý nghĩ duy nhất của Trương Hàn.
“Đạo quả?”
Đúng lúc này, bên tai Trương Hàn và đệ tử khác, một giọng nói đột nhiên vang
lên.
Bọn họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ đi từ đằng xa tới, ánh mắt
nàng nhìn chằm chằm Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân, trong đó giống như có
chút cảm giác quen thuộc đang biểu lộ ra.
Đương nhiên là đám Trương Hàn nhận ra được người phụ nữ này, không phải là
“nhật mẫu” Hi Hòa bọn họ dẫn về lúc trước sao?
Người này, bọn họ đều quên mất.
Nếu không đi ra, thực sự đã quên người này ở Vô Đạo Tông.
“Đạo quả? Đạo quả mà ngươi nói là gì?”
Trương Hàn đi tới trước mặt nàng, mở miệng dò hỏi…
…
Vô Đạo Tông, bên cạnh quảng trường.
Các vị đệ tử của Vô Đạo Tông, ngoại trừ Diệp Lạc đang ngộ đạo ra, những
người khác đều nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới kia.
Nhật mẫu Hi Hòa!
Chuyện về người này, bọn họ đều từ chỗ Bạch Trạch biết được không ít.
Một trong đại cường giả trước đây!
Cùng thời đại với đám sư tôn.
Người này giống như biết, một chút khí tức Diệp Lạc đang ngộ là thứ gì?
“Đạo quả mà ngươi nói là gì?”
Lúc này Trương Hàn mở miệng hỏi.
Hắn ta còn tưởng rằng, hắn ta có thể hỏi ra đạo quả là thứ gì.
Nhưng hắn ta không ngờ tới, vậy mà Hi Hòa không trả lời, mà dời mắt nhìn hắn
ta, hỏi ngược một câu.
“Đạo quả là gì?”
Hi Hòa ngơ ngác hỏi.
Nàng nghiêng đầu, bộ dạng vô cùng khó hiểu.
“Ngươi không biết đạo quả là gì ư? Vậy ngươi nói đạo quả cái gì?”
Trương Hàn cũng sửng sốt rất lâu.
“Ta nói đạo quả sao?”
Hi Hòa sửng sốt hỏi lại.
“Ngươi chưa từng nói ư?”
Trương Hàn nhíu mày.
“Ta nói rồi sao?”
Hi Hòa đờ đẫn nói.
Trương Hàn: “…”
Hắn ta không nên nói chuyện với người này…
Người này không có trí nhớ, hắn ta nói chuyện làm gì…
“Lão tam, đệ tử của đại sư huynh chạy đi đâu rồi?”
Trương Hàn quay đầu nhìn về phía Tô Càn Nguyên, hỏi một câu.
“Không phải được đại sư huynh gọi xuống, tiếp nhận chỉ điểm của sư tôn sao?”
Tô Càn Nguyên nói như vậy.
“Được gọi xuống tiếp nhận chỉ điểm của sư tôn?”
Đôi mắt Trương Hàn lóe sáng.
Đúng vậy, sao hắn ta không nghĩ tới, dẫn đệ tử đến đây, tiếp nhận dạy bảo của
sư tôn, chuyện này thật tốt.
Nếu tiếp nhận dạy bảo của sư tôn, vậy không phải sẽ thành tài sao.
Sớm biết thế, hắn ta cũng dẫn đệ tử tới.
Phải biết rằng, Âm Dương Trận Tông của hắn ta cũng chưa có người kế tục.
Trong đệ tử của hắn ta, không có một người thành tài.
Đừng nói là Thiên Kiêu, thiên tài đều không tính.
Nếu dẫn đệ tử này tới, vậy người kế thừa Âm Dương Trận Tông của hắn ta
trong tương lai sẽ có, hắn ta có thể an tâm tu luyện.
Thiệt rồi thiệt rồi.
Bệnh thiếu máu này, Trương Hàn cảm thấy hơi thở của mình đều dừng tại đây.
Lần này hắn ta chưa ngộ ra được gì, còn không dẫn đệ tử tới, nghĩ kiểu gì cũng
thấy thiệt…
…
Cùng lúc đó, chỗ sơn môn Vô Đạo Tông.
Sở Duyên đang nhìn đồ tôn Đế Vô Sinh đứng trước mặt mình.
Hắn nhìn trái, nhìn phải, cũng không thấy chỗ nào đặc biệt.
Đại khí vận giả này, không có chỗ nào kỳ lạ, chỉ có bộ dạng đẹp trai một chút,
chuyện khác, chỉ như vậy thôi.
“Ngươi tới làm gì?”
Sở Duyên nhìn đồ tôn của hắn, thản nhiên hỏi một câu.
“Sư, sư, sư tổ, ta, ta, sư tôn ta gọi ta tới, ta đi xuống thỉnh, thỉnh giáo người.”
Đế Vô Sinh đối mặt với Sở Duyên, run lẩy bẩy, nói chuyện đều lắp bắp.
Hắn ta có thể không sợ được sao?
Trong mắt hắn ta, Sở Duyên là tồn tại vô thượng trong truyền thuyết, giỏi hơn
mọi người trên thế gian.
Thậm chí ở trong mắt thế nhân, Sở Duyên có thể so được với trời.
Có một số thành trì phàm tục, đều lưu truyền chuyện liên quan tới Sở Duyên