“Các ngươi nói xem, rốt cuộc đại sư huynh đã ngộ ra được gì? Khí tức này cũng
quá khủng bố rồi? Ta đều có cảm giác, nếu tới gần một chút, đều bị trảm ngay
cả tro cốt cũng không còn.”
Trương Hàn có chút sợ hãi nói.
Chuyện này không phải do hắn ta không có can đảm, đối mặt với chút bất hủ
chi ý này, bọn họ giống như đối mặt với tiên nhân di khu kia.
Không thể địch lại được!
Thậm chí không thể ra tay.
Chỉ là khí tức này đã khiến bọn họ hít thở không thông.
“Chuyện này ai biết, đại sư huynh nghe sư tôn chỉ điểm xong, trở về vẫn luôn
ngộ như vậy, có lẽ đại sư huynh đã ngộ ra được gì.”
Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng nói.
“Đúng vậy, ta cũng suy đoán, là đại sư huynh ngộ ra được gì đó, nhưng mà thứ
ngộ ra được, thực sự không phải mạnh bình thường, khí tức này, sợ là chạm tưới
Tiên Cảnh mà đám Bạch tiền bối nói.”
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng rất đồng tình nói.
Tư Nhạc và Tử Tô ở sau lưng bọn họ đều không mở miệng.
Tư Nhạc không cần mấy thứ này, không có cảm giác gì.
Tử Tô thì hơi tuyệt vọng, cho nên không mở miệng, nàng từng lập lời thề đánh
bại Diệp Lạc.
Nhưng tu vi của Diệp Lạc đang dần tăng cao, khiến nàng có chút không nhìn
thấy hi vọng.
Lúc trước nàng có một chút nắm chắc, dựa vào thế giới mộng cảnh vây khốn
Diệp Lạc một lát.
Nhưng bây giờ cảm nhận được chút bất hủ chi ý này xong, nàng cảm thấy
không còn khả năng.
Cho dù nàng dốc toàn lực dùng thế giới mộng cảnh, cũng không có khả năng
thắng Diệp Lạc.
Thậm chí bây giờ mà nói, thế giới mộng cảnh của nàng đều không thể tới gần
Diệp Lạc.
Thực sự là vì bất hủ chi ý quá khủng bố.
“Lão tam, tứ sư muội, các ngươi ngộ ra được mấy phần từ lời sư tôn?”
Trương Hàn ở bên cạnh không rảnh chú ý tới Tư Nhạc Tử Tô, đôi mắt hắn ta
sáng rực nhìn Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.
Diệp Lạc đã ngộ ra, chuyện này đại biểu sư tôn chỉ điểm bọn họ, thực sự có thể
tăng cấp đạo.
Còn trực tiếp tăng cấp tới Tiên Cảnh.
Nhưng chính hắn ta, hắn ta không thể ngộ ra được gì.
Cho nên hắn ta muốn hỏi Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, xem hai bọn
họ có ngộ ra được gì hay không.
“Ta hiểu đại khái sư tôn nói gì, nhưng mà còn chưa hiểu được, có lẽ trở về bế
quan một thời gian, có thể suy nghĩ cẩn thận.”
Tô Càn Nguyên nhìn về phía Trương Hàn, mở miệng nói.
“Ta cũng có thể hiểu đại khái ý của sư tôn, cần một ít thời gian mà thôi.”
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng hơi gật đầu, nói.
Trương Hàn: “?”
Các ngươi thực sự đều hiểu sao? Thì ra trong bốn người sư tôn chỉ điểm, chỉ có
ta không ngộ được, không ngộ ra được thứ gì?
Kẻ ngốc là ta sao?
Trương Hàn muốn khóc.
Trước đây đám người này coi như không có trận pháp của hắn ta còn chưa tính,
vậy mà bây giờ ngay cả phương diện ngộ tính đều nghiền áp.
So ngộ tính giữa hai bên, e rằng không cùng một cấp bậc.
“Làm sao vậy? Nhị sư huynh, chẳng lẽ huynh không ngộ được gì sao? Nếu
không ngộ được gì, có thể nhân lúc sư tôn vẫn còn đang ở đây, nhanh đi hỏi sư
tôn đi.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhắc nhở một chút, nếu không hiểu, có thể đi hỏi sư tôn.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn nhất thời động lòng, muốn hỏi sư tôn.
Lúc này hắn ta muốn mở miệng, nói muốn đi tới bên sơn môn hỏi sư tôn.
Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, Tô Càn Nguyên đột nhiên đứng dậy, vỗ bả
vai Trương Hàn, nhếch miệng cười.
“Tứ sư muội, những lời này của muội không đúng rồi, mỗi chúng ta đều đã ngộ
ra, sao nhị sư huynh có thể không ngộ ra được? Nếu nhị sư huynh không ngộ
được, thiên phú thấp cỡ nào?”
Tô Càn Nguyên cười nói.
Trương Hàn nghe thấy thế, chỉ trong nháy mắt gương mặt âm trầm, nhưng hắn
ta không tiện nói gì thêm, chỉ có thể đứng đó.
“Tam sư huynh, không thể nói như vậy, muốn hiểu được lời sư tôn nói, thực sự
không phải có thiên phú là được, cho dù là người có thiên phú tốt, cũng chưa
chắc đã hiểu được lời sư tôn nói, đây không phải là chuyện thiên phú có thể giải
thích hay không.”
Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói.
Trương Hàn nghe thấy thế, lập tức muốn gật đầu nói phải, sau đó chửi Tô Càn
Nguyên này một câu.
Nhưng Tô Càn Nguyên luôn nhanh hơn hắn ta một bước.
“Tứ sư muội, không phải như vậy.”
“Lời nói của sư tôn, có lẽ không phải dựa vào thiên phú quyết định, nhưng thiên
phú chắc chắn có tác dụng, hơn nữa sư tôn tổng cộng truyền đạo cho bốn người,
ba người chúng ta đều đã ngộ ra, sao nhị sư huynh có thể không ngộ ra được?
Nếu nhị sư huynh chưa ngộ ra được, vậy thì không thể nói nổi.”
Tô Càn Nguyên tiếp tục cười nói.
“Điều này cũng đúng.”
Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, đồng ý với những lời này của Tô Càn Nguyên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn đâu dám nói gì nữa.