“Sư tôn.”
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy không biết Diệp Lạc đi tới từ khi nào, đồng hành còn có đệ tử Đế Vô
Sinh, cùng với đám đệ tử Trương Hàn.
Sở Duyên nhìn về phía Diệp Lạc, nhướng mày.
Hắn luôn cảm thấy đệ tử này thay đổi không ít.
Nhưng không thể nói rõ, thay đổi chỗ nào.
Đây là một loại hương vị không thể nói rõ.
Hay là nói, đó chính là…
Diệp Lạc thành tiên rồi?
Lúc trước còn có một chút nhân vị, hiện giờ hoàn toàn không có, Diệp Lạc hiện
giờ, càng như pho tượng tiên nhân phấp phới tiên khí?
Sở Duyên nghĩ như vậy.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới tình hình của mình.
So với Diệp Lạc, hắn càng có hương vị đó hơn.
Toàn thân tỏa ra kim quang, tràn ngập hương vị tương dung với Thiên Địa.
Đứng ở phía xa, nếu không có mắt thường để nhìn, chỉ dựa vào thần thức, người
khác đều cảm thấy Sở Duyên không tồn tại.
Ở trong thần thức, Sở Duyên thực sự không tồn tại.
Cả người giống như thể phức tạp.
Kim quang trên người tương dung với trời, bản chất này tương dung với đất,
khiến cả người hắn nhìn đều vô cùng hư vô mờ mịt.
“Lạc Nhi, Hàn Nhi, các ngươi đều tới đây à? Là muốn xuống núi sao?”
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, cười hỏi.
Diệp Lạc gật đầu, đi tới trước mặt Sở Duyên hành đại lễ, sau đó nhao nhao cảm
ơn dạy bảo của Sở Duyên.
Bọn họ thực sự phải xuống núi.
Nên học, bọn họ đều đã học.
Mỗi người ở nơi này, ngoại từ Tư Nhạc ra, đều chấp chưởng Thánh Địa một
phương.
Thời gian dài không tọa trấn Thánh Địa, rất dễ dàng sai lầm.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ nóng lòng muốn tìm người thừa kế.
Có người thừa kế, bọn họ sẽ có nhiều thời gian hơn đi xử lý chuyện khác, có
nhiều thời gian tu luyện, trở nên mạnh hơn.
“Phải đi về sao? Các ngươi có thể đi, nhưng mà Vô Sinh ngươi cần ở lại một
thời gian.”
Sở Duyên chỉ về phía Đế Vô Sinh, thản nhiên nói.
“Hả? Sư tôn, Vô Sinh làm sao vậy?”
Diệp Lạc nghi ngờ nhìn đệ tử của mình, lại nhìn Sở Duyên một lát, cảm thấy
khó hiểu.
Không chỉ Diệp Lạc, ngay cả Đế Vô Sinh và đám Trương Hàn đều cảm thấy
khó hiểu.
“Vi sư định ném Vô Sinh ra ngoài rèn luyện một thời gian, sao thế, Lạc Nhi
ngươi cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?”
Sở Duyên nhìn thoáng qua Đế Vô Sinh, thản nhiên nói.
Những lời này vừa nói ra, Diệp Lạc càng không hiểu.
Để đệ tử của hắn ta ở bên ngoài rèn luyện một thời gian sao?
Không phải sư tôn đã dạy bảo đệ tử của hắn ta, nên tu luyện như thế nào ư? Vì
sao còn cần ra ngoài rèn luyện một thời gian?
Diệp Lạc cảm thấy khó hiểu.
Nhưng hắn ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi sư tôn của hắn ta.
Chỉ nghĩ sư tôn hắn ta muốn dạy bảo Đế Vô Sinh một thời gian.
Nếu là như vậy, hắn ta chỉ mong sao có chuyện này, nếu sư tôn tự mình dạy bảo,
vậy Đế Vô Sinh chắc chắn thành tài.
“Sư tôn nói thế nào, thì là thế đó, ta cảm thấy đều thỏa đáng!”
Diệp Lạc lập tức nói.
Đế Vô Sinh: “?”
Sư tôn, ngươi bán đứng ta như vậy sao?
Sở Duyên không rảnh để ý tới quan điểm của Đế Vô Sinh, ánh mắt hắn nhìn
thoáng qua đường núi, xua tay.
“Một khi đã như vậy, vậy thì nghe ta, Vô Sinh, ngươi xuống núi tự mình rèn
luyện một thời gian, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không thể trở về tông
môn của Lạc Nhi, ngươi cần coi mình như tán tu đi rèn luyện, hiểu chưa?”
Sở Duyên chỉ đường núi, nói.
Đế Vô Sinh nhìn thoáng qua Diệp Lạc, rất muốn Diệp Lạc mở miệng nói hai
câu.
Ai biết Diệp Lạc không thèm liếc mắt nhìn Đế Vô Sinh một cái, rõ ràng là rất
tin tưởng Sở Duyên.
Đế Vô Sinh rơi vào đường cùng, chỉ có đi xuống chân núi.
Sở Duyên không có tâm tư nói nhiều với đám đệ tử, hắn mau chân đến xem đồ
tôn này sẽ lăn qua lăn lại thế nào, làm hộ đạo giả một thời gian vậy.
Sau khi dặn dò đệ tử một lát, hắn lập tức đuổi theo Đế Vô Sinh, bí ẩn quan sát.
Diệp Lạc và đám đệ tử thấy Sở Duyên muốn tự mình hộ đạo cho Đế Vô Sinh,
cả đám giật mình một lúc lâu, trong đó đám Trương Hàn vô cùng hối hận, vì sao
không dẫn đệ tử của mình tới.
…
Tu hành không có năm tháng, chỉ trong giây lát, gần một tháng trôi qua.
Sở Duyên bí ẩn hộ đạo cho đồ tôn nhà mình gần một tháng xong, thì thả lỏng
xuống.
Hắn phát hiện, Đế Vô Sinh căn bản không cần mình hộ đạo.
Gia hỏa kia, thực sự không hổ là đại khí vận giả.
Một đường từ núi Thiên Vụ xuống, đều chưa từng gặp nguy hiểm gì.
Đi qua rừng rậm, hái một trái cây, vậy mà tu vi tăng lên một đại cảnh giới, đi
đường không cẩn thận rơi xuống vách núi, đạt được truyền thừa gì đó không
biết, sau khi đi một lát, tu vi lại dần tăng lên…
Một tháng này, giống y như mở bug, khiến Sở Duyên mở mang kiến thức.
Nếu nói thế giới này có thiên mệnh chi tử, hắn cảm thấy chắc chắn là Đế Vô
Sinh.
Loại tồn tại này vậy mà là đồ tôn của hắn, điều này khiến Sở Duyên cảm thấy
rất vui sướng.