Toàn bộ Thánh Địa Nam Châu bị đánh bại, bị bắt giữ.
Nam Châu bị tấn công chiếm đóng.
Đại châu khác đều kinh hãi.
Gần như đồng thời, bọn họ cùng xin Trung Châu, muốn thành lập liên minh đại
lục, tập hợp đủ lực lượng của đại lục, tiêu diệt đám người từ bên ngoài tới này.
Mỗi đại tông môn ẩn thế Trung Châu đều đồng ý.
Thành lập liên minh, thảo phạt đám người từ ngoài đến.
Trong đó vị trí minh chủ, vốn rơi vào trên người Diệp Lạc, nhưng Diệp Lạc căn
bản không tiếp nhận, hay là nói căn bản không biết.
Diệp Lạc biết Đại Bỉ vạn tông ngưng hẳng, sẽ đối phó kẻ địch từ hải ngoại tới,
thì quay trở về Đông Châu, sau đó đột nhiên ngộ đạo, vẫn luôn bế quan.
Căn bản không ngờ tới, kẻ địch từ ngoài tới sẽ nhanh chóng xâm chiếm Nam
Châu như vậy, cũng căn bản không nghĩ kẻ địch từ hải ngoại tới sẽ mạnh như
vậy.
Diệp Lạc không làm minh chủ, đương nhiên là vị trí này rơi lên người Trương
Hàn.
Trương Hàn cũng việc nhân đức không nhường ai, nắm lấy vị trí minh chủ này
xong, triệu tập chiến lực đứng đầu đại lục, đi về Nam Châu.
Đáng nói chính là, trong Vô Đạo Tông chỉ có Trương Hàn lựa chọn tham dự.
Những người khác đa số đều không quan tâm tới chuyện này.
Có dã tâm, là hai Yêu Vương yêu tộc chuẩn bị xưng đế, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ
Lân.
Nhưng thân là yêu tộc, không tiện nhúng tay, cho nên căn bản không muốn ra
khỏi Tây Châu, tham gia liên minh.
…
Ngay khi rất nhiều cường giả của liên minh đại lục chạy tới Nam Châu.
Cảnh Châu, chỗ học viện Hạo Nhiên.
Xi Già cũng đã quay về nơi này.
Sở Duyên cũng nhẫn nại ở đây, không theo liên minh gì đó.
Nhưng Chu Lẫm của học viện Hạo Nhiên đã đi, nói là đi kiếm danh vọng.
Từ đầu tới cuối Sở Duyên vẫn luôn không có hứng thú.
Hắn phải trông chừng đệ tử này của hắn.
Sau khi Xi Già trở về, không bày ra hình thái gì, chỉ duy trì phàm nhân bình
thường, mỗi ngày đều ngồi thiền, niệm kinh Phật, tăng Phật tính.
Sở Duyên cũng rảnh rỗi, mỗi ngày đều nhìn Xi Già ngồi thiền.
Hiếm khi được rảnh rỗi, Sở Duyên cũng bất giác nhìn tới nhàm chán.
Ngày này, Xi Già ngồi thiền niệm kinh Phật, hít sâu một hơi, nhìn về phía chiếc
nhẫn trên tay mình.
“Sư tôn.”
Xi Già nhẹ giọng nói một câu.
“Chuyện gì?”
Sở Duyên không dây dưa gì, chui từ trong nhẫn ra.
Hắn đi tới trong sân, nhìn về phía đệ tử nhà mình.
Ánh mắt hắn cũng nhìn chiếc nhẫn trên tay đệ tử của mình.
Từ khi hắn trở lại trong nhẫn, luôn cảm thấy chiếc nhẫn này đã trở nên khác
biệt.
Hắn không thể nói rõ khác biệt chỗ nào, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Không thể nói nên lời, cho nên hắn không muốn nói.
“Sư tôn, đệ tử ngẫu nhiên cảm nhận được, muốn thảo luận Phật đạo với sư tôn.”
Xi Già mỉm cười, nói.
“Thảo luận Phật đạo?”
Sở Duyên sửng sốt, không rõ đệ tử này muốn làm gì.
Hắn ngây ngẩn cả người, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Vậy Già Nhi muốn thảo luận như thế nào?”
Sở Duyên nhẹ giọng dò hỏi.
“Sư tôn, không bằng như vậy, ngươi ta mỗi người đặt một câu hỏi, đây đó trả lời
đối phương, thế nào?”
Xi Già mỉm cười nói.
“Có thể.”
Đương nhiên là Sở Duyên không có lý do từ chối.
“Xin hỏi sư tôn, thế nào là Phật?”
“Phật… Phật là cứu cực khổ, độ thế nhân? Nếu có thể độ thế nhân ở trong biển
khổ, bất cứ người nào có thể làm Phật, Già Nhi cảm thấy thế nào?”
“Lý giải của sư tôn… Rất tốt, chỉ là có chút đại chúng hóa.”
“Vậy sao? Đây gọi là đại đạo chí giản.”
Sở Duyên có chút xấu hổ, hắn thực sự không biết cái gì là Phật.
Cho nên dứt khoát lừa gạt vớ vẩn.
“Đại đạo chí giản? Lời nói của sư tôn rất có lý! Được rồi, đến lượt sư tôn người
hỏi.”
Xi Già không cảm thấy có gì.
“Vi sư…”
Sở Duyên rơi vào trầm tư, hắn không biết nên nói gì.
Vắt hết óc suy nghĩ rất lâu, hắn mới nghĩ ra được.
“Vi sư lại hỏi ngươi! Làm thế nào bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật?”
Đôi mắt Sở Duyên sáng lên, hỏi ra một câu như vậy.
Bỏ xuống đồ đao có thể thành Phật sao?
Chuyện này không phải đang nói, bất cứ kẻ nào bỏ đao xuống, có thể đạt được
cứu giúp sao.
Nếu là như vậy, chẳng phải người người đều có thể đi làm đại ác nhân, hành ác
tới cực hạn, lại bỏ đao xuống thành Phật sao?
Sở Duyên hỏi một vấn đề khó như vậy.
Vốn tưởng rằng có thể làm khó được đệ tử này của hắn, nhưng hắn không ngờ
tới, đệ tử này lập tức trả lời.
“Sư tôn, dưới cái nhìn của đệ tử, bỏ đồ đao xuống rất đơn giản, đầu tiên là đệ tử
cảm thấy, thành Phật thì có thể đi về Tây Thiên thế giới cực lạc, thế giới cực lạc
là thế nào? Đương nhiên là sau khi hồn phi phách tán, không có ý thức, vô ưu
vô lự, xứng đáng là cực lạc.”
“Bỏ đồ đao xuống, cho là lừa hắn ta bỏ đao xuống, sau đó nhân cơ hội đánh
chết, đưa hắn ta đến Tây Thiên thành Phật!”