Lão ta quả quyết điểm ngón tay, chùm tia sáng khủng bố bắn ra, vô cùng trùng
hợp xuyên qua vô số trận pháp, bay thẳng về phía Trương Hàn.
Chùm sáng này, giống như muốn diệt Trương Hàn.
Trương Hàn cũng đã nhận ra, bóng dáng vừa động, muốn thoát đi.
Nhưng chùm sáng này giống như sớm đã dự liệu tới phương hướng hắn ta tránh
đi, phân hóa thành vô số chùm tia sáng, bao trùm lấy hắn ta.
Xong con bê!
Trương Hàn trợn to hai mắt, trong đầu xuất hiện ý nghĩ này.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tia hắc quang hiện lên.
Chùm tia sáng vốn đánh về phía Trương Hàn đột nhiên đều biến mất, vô cùng
quỷ dị. Nhưng nếu quan sát cẩn thận, không khó nhìn ra trong hư không mơ hồ
có huyền diệu chi ý chảy theo dòng.
“Nhị sư huynh, vẫn nên cẩn thận một chút, nếu không rất dễ nộp mạng cho đám
người này.”
Một giọng nói mang theo ý cười truyền từ phía sau tới.
Trương Hàn quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Chỉ thấy hai bóng người chậm rãi đạp không mà đến.
Cùng với hai người đến, yêu khí trùng thiên cũng đang bay lên.
Chỉ trong nháy mắt, yêu khí cuồn cuộn như che phủ mặt trời, bao phủ hơn nửa
bầu trời, cảm giác áp bách trong yêu khí truyền đến, giống như đại yêu cổ xưa
sống lại.
Hai người này đúng là Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân.
“Thất sư muội, bát sư đệ!”
Đôi mắt Trương Hàn sáng lên, nhẹ nhàng thở ra.
Có đồng môn tới trợ giúp, vậy là được rồi.
Một mình hắn ta thực sự không chống đỡ nổi.
Đám kẻ địch từ hải ngoại tới này không yếu, một mình hắn ta ngăn cản đám
người này không dễ dàng, huống chi còn có Thiên Cơ lão nhân ở đây.
Bây giờ có đồng môn tới, hắn ta có thể thành công lui thân.
Theo ý hắn ta, kẻ địch từ hải ngoại tới rất mạnh, nhưng mạnh cũng có hạn.
Chỉ cần đồng môn của hắn ta đều xuất hiện, cùng liên thủ, có thể giải quyết dễ
dàng.
“Nhị sư huynh, sao huynh tự đại như vậy?”
Đồ Tuyết Hi đi tới, lông mày nhíu lại hỏi một câu.
Trương Hàn bị thương: “?”
Ta tự đại? Ta tự đại cái gì?
Vì đại lục Thần Hành, một mình hắn ta ở chỗ này, bám trụ đám kẻ địch từ hải
ngoại tới.
Sao tới miệng sư muội này, hắn ta biến thành tự đại?
“Sư muội, muội không thể nói lung tung, một mình sư huynh ngăn đám người
này tiến vào đại lục Thần Hành, sao lại là tự đại?”
Gương mặt Trương Hàn âm trầm nói.
“Nhị sư huynh, huynh để các sư huynh sư tỷ trốn ở phía sau, mình huynh đối
địch, chẳng lẽ đây không phải là tự đại sao?”
Đồ Tuyết Hi nhìn thoáng qua phía sau, lại nhìn Trương Hàn nói.
“Hả? Sư huynh sư tỷ trốn phía sau cái gì?”
Trương Hàn sửng sốt một lát.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía sau mình.
Lập tức cảm nhận được mấy khí tức như ẩn như hiện, đang ẩn nấp phía xa
mình.
Mấy khí tức này còn có thể là ai.
Không phải là Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Hề, Hoa Thần Y, Tư
Nhạc sao?
Đám người này đã sớm đến rồi ư?
Kết hợp với lời của Đồ Tuyết Hi, sao Trương Hàn có thể không rõ.
Đám người này chắc chắn đã sớm tới đây, vẫn luôn trốn ở phía sau xem diễn,
nhìn hắn ta mất mặt.
Chẳng trách, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ở Tây Châu đều đã tới, vậy mà đám
người này còn chưa tới.
Hóa ra đã sớm tới, nhưng không chịu đi ra.
Trương Hàn nghĩ tới đây, gương mặt càng thêm âm trầm.
Hắn ta hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.
“Đám sư đệ sư muội, trốn làm gì? Còn không ra?”
Trương Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Giọng nói của hắn ta vừa ngừng, từng bóng người lập tức bay lên trời, đi tới
trước người Trương Hàn.
Đúng là đám Tô Càn Nguyên.
Trận trượng lập tức tụ tập tám đệ tử của Vô Đạo Tông.
“Nhị sư huynh, rất xin lỗi, bọn ta tới muộn.”
Tô Càn Nguyên nhếch miệng cười.
Miệng hắn ta nói là tới muộn, nhưng trên thực tế không có bao nhiêu áy náy,
trái lại không ngừng đánh giá Trương Hàn, giống như muốn nhìn xem Trương
Hàn có bị thương nặng hay không.
Đám người khác cũng đều như vậy.
Sao Trương Hàn có thể không biết, đám người này là quan báo tư thù.
Lần trước hắn ta nói linh tinh về đám người này, đánh hắn ta một trận còn chưa
đủ, bây giờ còn nhớ kỹ.
“Được rồi, đám sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội, chúng ta nên giải quyết kẻ địch
từ hải ngoại tới trước đã, giải quyết xong chúng ta lại quậy cũng không muộn.”
Hoa Thần Y cười nói một câu.
Hắn ta nhẹ nhàng tiến về trước, vung tay lên.
Sinh mệnh chi khí lập tức bay vào trong cơ thể Trương Hàn, chữa trị vết thương
cho Trương Hàn.
Một lát sau, vết thương của Trương Hàn khôi phục.
Tám đệ tử của Vô Đạo Tông liếc nhau một cái, không nói gì thêm.
Nhao nhao rời mắt nhìn về phía đám Thiên Cơ lão nhân kẻ địch từ hải ngoại tới.
Trong đó Trương Hàn nhìn thoáng qua bên cạnh.
“Đại sư huynh đâu? Tư Nhạc, sao đại sư huynh không tới?”
Trương Hàn nhìn về phía Tư Nhạc, hỏi.
Hắn ta nhớ rõ Tư Nhạc vẫn luôn ở Thái Nhất Kiếm Tông.