“Sau khi đại sư huynh trở về, lập tức ngộ đạo, đang bế quan, căn bản không biết
chuyện kẻ địch từ hải ngoại tới.”
Tư Nhạc giải thích.
Trương Hàn nghe thấy thế, khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
…
Bùm!
Một tiếng sấm vang vọng giữa Nam Châu.
Trương Hàn và tám đệ tử của Vô Đạo Tông ở trên bầu trời, quan sát phía dưới.
Đứng ở phía dưới bên kia, Thiên Cơ lão nhân dẫn theo mọi người cùng ngẩng
đầu nhìn tám người phía trên.
Hai bên đứng sóng đôi, không ai ra tay trước, bầu không khí ngưng kết dị
thường.
Không ai biết, Thiên Cơ lão nhân ở bên kia nhìn tám người trên bầu trời, trong
lòng vô cùng lúng túng.
Lão ta…
Lão ta đường đường là Thiên Cơ lão nhân, có thể thôi diễn thiên cơ toàn bộ mọi
thứ trên thế gian, vậy mà không nhìn thấu tám người trên bầu trời.
Mỗi người lão ta đều nhìn thấu, cũng không nhìn thấu.
Lão ta không biết nên nói thế nào.
Lão ta nhìn thấu những chuyện từ khi sinh ra đến khi lớn lên của đám người
này, nhưng đến sau đó, không thể nhìn thấu.
Giống như khi thôi diễn Trương Hàn, thiên cơ cố gắng ngăn cản lão ta.
Rốt cuộc những người này đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao đều đến sau đó lại không thể thôi diễn ra?
“Xin hỏi các vị từ đâu mà đến? Vì sao phải đặt chân lên đại lục Thần Hành?”
Đồ Tuyết Hi chậm rãi đi về trước một bước, môi đỏ mọng khẽ mở, mở miệng
nói.
Theo thời gian trôi qua, trên người nàng càng tỏa ra hương vị của đế giả.
Khi giơ tay nhấc chân cũng có cảm giác uy nghiêm.
“Bọn ta từ đại lục Thiên Kiện tới! Đại lục của bọn ta bị yêu vật chiếm đoạt, cho
nên vượt biển mà đến…”
“Còn mục đích của bọn ta, chính là vì cùng xây dựng đại lục này.”
Thiên Cơ lão nhân híp mắt, mở miệng nói.
“Cùng xây dựng? Đây là lý do các ngươi tấn công Nam Châu sao?”
Hai tay Tô Càn Nguyên ôm ngực, cười nhạo một tiếng.
“Không sai, truyền thừa ở chỗ các ngươi tương đối yếu, vì cùng xây dựng hoàn
cảnh phồn vinh, bọn ta tạm tiếp quản đại châu này mà thôi.”
Thiên Cơ lão nhân thản nhiên nói.
“Những lời này của ngươi lấy ra lừa gạt phàm nhân, phàm nhân đều không tin
đúng không?”
Tô Càn Nguyên không lưu tình bật cười.
Không chút che giấu trào phúng đối với Thiên Cơ lão nhân.
“So với những chuyện này, lão phu tò mò rốt cuộc trên người các ngươi có thứ
gì, vì sao có thể ngăn cản lão phu thôi diễn hơn?”
Thiên Cơ lão nhân vô cùng kiên nhẫn dò hỏi.
“Thôi diễn? Thứ đồ chơi gì?”
Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, những người khác đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ đều nhao nhao dời mắt nhìn Trương Hàn, muốn Trương Hàn giải đáp
cho bọn họ.
Trương Hàn không nói gì thêm, lập tức giảng giải cho mọi người.
Mọi người nghe thấy thế, đều cười to một tiếng.
Ý nghĩ của bọn họ đều như nhau.
Vô Đạo Tông là tông môn người này có thể thôi diễn ra sao?
“Ngươi muốn biết sao? Nếu ngươi có thể đánh thắng bọn ta, khiến tông môn
sau lưng bọn ta ra tay, có lẽ ngươi sẽ biết.”
Trương Hàn lắc đầu, thản nhiên nói.
“Đánh thắng được các ngươi sao? Các ngươi thêm mấy người, có tác dụng gì
chứ?”
Thiên Cơ lão nhân căn bản không sợ.
Lão ta xua tay với phía sau, mọi người lĩnh mệnh, nhao nhao tản ra bốn phía.
Muốn dùng góc độ khác nhau tấn công đệ tử của Vô Đạo Tông.
Bọn họ đều biết Trương Hàn có thể lấy trận pháp vây khốn, đương nhiên sẽ
không để Trương Hàn có cơ hội vây khốn bọn họ.
Bọn họ lấy góc độ khác nhau đi tấn công, không tin Trương Hàn có thể lập tức
vây khốn bọn họ.
Tám đệ tử của Vô Đạo Tông thấy thế, chỉ cười, căn bản không sợ.
Sau khi những người đó tới gần, tám đệ tử của Vô Đạo Tông cùng thi triển bản
lĩnh.
Hai bên đại chiến, vô cùng căng thẳng.
Đám Thiên Cơ lão nhân đều là nửa bước cảnh giới Đại Thừa.
Tám đệ tử của Vô Đạo Tông cũng không yếu.
Ngoại trừ Trương Hàn là chuẩn cảnh giới Đại Thừa ra, Tô Càn Nguyên, Đạm
Đài Lạc Tuyết đều là nửa bước cảnh giới Đại Thừa, năm người khác cũng là
cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong.
Hai bên thi triển bản lĩnh của mỗi người đại chiến.
Trong lúc này, Thiên Địa mờ tối, nhật nguyệt không ánh sáng.
Chu thiên tinh thần đồ hội tụ trên trời bị đánh tan, đất đai nứt ra, giống như đại
chiến thần cổ, cả Nam Châu giống như sắp sụp đổ hoàn toàn.
Hai bên đấu tới khí thế ngất trời.
Người nào cũng không bắt được người nào.
Nói một cách chính xác, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết đều
lấy một địch mấy.
Năm đệ tử khác của Vô Đạo Tông vẫn chỉ là cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong,
dưới cảnh giới thấp hơn, chỉ có thể một đánh một duy trì ưu thế.
Nói tóm lại, là bên Vô Đạo Tông chiếm ưu thế.
Chẳng qua nhân số của đối phương quá nhiều, tám đệ tử của Vô Đạo Tông
không bắt được đối phương.
Ở phía dưới, Thiên Cơ lão nhân không tham chiến.
Một mình lão ta đứng phía dưới, ánh mắt cứ nhìn mấy đệ tử của Vô Đạo Tông.
Đôi mắt lóe lên dị quang, không biết đang suy nghĩ gì.