Dưới thế tấn công liều mạng của đám nửa bước cảnh giới Đại Thừa, thực sự có
thể phá một tòa trận pháp, xông tới chỗ Trương Hàn chém giết.
Trương Hàn bị đấu pháp liều mạng của đám người này dọa sợ, trong lúc này
chết đứng tại chỗ.
“Nhị sư huynh, đánh nhau đừng thất thần.”
Tô Càn Nguyên nhíu mày, nói một câu.
Bóng dáng cử động, toàn thân tràn ngập sát khí, chắn trước mặt Trương Hàn,
hắn ta đối mặt với đám nửa bước cảnh giới Đại Thừa đang liều mạng, hoàn toàn
không sợ.
Trái lại trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Rất có khí thế một mình đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
“Lục sư đệ, giúp ta!”
Tô Càn Nguyên hét to một tiếng, xông về phía đám người nửa bước cảnh giới
Đại Thừa.
“Phúc khí, linh khí, thần khí, duệ khí, sinh khí, hàng.”
Hoa Thần Y mặc trang phục giống như vu bào nghe thấy thế, đi về trước một
bước, giữa hai tay từng khí thể đủ màu sắc bay ra.
Những khí thể này bay tới thêm lên người Tô Càn Nguyên.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế của Tô Càn Nguyên tăng vọt.
Lấy thực lực nửa bước cảnh giới Đại Thừa nhưng bày ra khí thế của chuẩn cảnh
giới Đại Thừa.
Tô Càn Nguyên chạm mặt với đám nửa bước cảnh giới Đại Thừa.
Hai bên bắt đầu chiến đấu, hai bên đều liều mạng, gần như đều lấy thương tổn
đổi thương tổn.
Chẳng qua nhân số của đối phương nhiều, Tô Càn Nguyên chỉ có một mình, rõ
ràng là không thể bắt được.
Một lát sau, trên người Tô Càn Nguyên xuất hiện thêm vô số vết thương.
Chiến tích của Tô Càn Nguyên cũng rất mạnh.
Đánh hai người nửa bước cảnh giới Đại Thừa trọng thương.
Chẳng qua rất rõ ràng, Tô Càn Nguyên cũng sắp không chống đỡ nổi.
Nhưng chính hắn ta không có một chút kích động, vẫn múa hai đấm như cũ, liều
mạng với bọn họ.
“Lục sư đệ!”
Tô Càn Nguyên cảm nhận được bản thân sắp không chống đỡ nổi, quát to một
tiếng.
“Sinh mệnh chi khí, đi!”
Hoa Thần Y cũng rất phối hợp, đánh ra từng dòng sinh mệnh chi khí.
Những sinh mệnh chi khí này dung nhập lên người Tô Càn Nguyên, chỉ trong
nháy mắt khôi phục tất cả vết thương của Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên không khỏi nhếch miệng cười, khôi phục trạng thái toàn thịnh,
hắn ta đánh ra một quyền lại một quyền, mỗi quyền đều ẩn chứa lực lượng kinh
khủng.
Hắn ta muốn tất cả đám người từ hải ngoại tới ở lại.
Đám người nửa bước cảnh giới Đại Thừa đều ý thức được tính nghiêm trọng
của chuyện này.
Cả đám điên cuồng lùi về sau, duy trì một khoảng cách với Tô Càn Nguyên.
Nói đùa, bọn họ liều mạng thì liều mạng, cũng không thể giao mình như vậy.
Tên mọi rợ này, còn liều mạng hơn cả bọn họ.
Bọn họ đánh nhau, đều là dùng thương tổn đổi thương tổn, tên mọi rợ này đánh
tới tàn phế, còn được người ta chữa trị, bọn họ bị đánh tàn phế, thì không có ai
chữa cho.
Người nào sẽ dại dột tiếp tục liều mạng.
“Rời đi trước!”
Một người trung niên nghiến răng nghiến lợi nói câu như vậy.
“Thù của Thiên Cơ lão nhân làm sao bây giờ?”
Có người không muốn rút lui.
“Rời đi trước, sau này có cơ hội lại báo thù!”
Người trung niên kia trừng người nọ một cái, nói.
Đám người sinh lòng thoái ý, bay ra bên ngoài Nam Châu.
Ý nghĩ của bọn họ vô cùng dễ dàng đoán được, chạy trốn tới vùng khác của đại
lục này.
Bọn họ mới xoay người, một trận pháp xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cùng với trận pháp dâng lên, một bàn cờ cũng im lặng hiện lên, bao trùm hơn
phân nửa bầu trời, vây khốn bọn họ.
“Các ngươi không đi được.”
Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết im lặng đi ra.
Phía sau bọn họ, Tô Hề, Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân cũng đi theo.
Rất rõ ràng, bọn họ muốn giữ đám người này ở lại, tốt nhất là có thể khiến đám
người này chết ở đây.
“Các ngươi…”
Người trung niên kia nghiến răng, hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.
Lão ta quay đầu nhìn thoáng qua hơn mười người phía sau.
“Mở bức họa cuộn tròn!”
Người trung niên này như bệnh tâm thần nói.
“Không! Không được! Bên trong bức họa này niêm phong Tà Thần! Khi gia
chủ chết trận ở đại lục Thiên Kiện, cũng không dám mở bức họa cuộn tròn ra,
nói rõ tuyệt đối không thể mở bức họa này, chúng ta không thể, không thể…
Mở ra…”
Một người muốn ngăn cản, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Lão ta nhìn bốn phía, cũng hiểu rõ, hôm nay bọn họ không mở bức họa cuộn
tròn, chỉ sợ bọn họ không còn cơ hội mở ra nữa.
“Nơi này không phải đại lục Thiên Kiện, mở bức họa cuộn tròn thả Tà Thần ra,
cùng lắm là chúng ta chết mà thôi. Nếu chúng ta chết, người trên đại lục này
cũng không thể trốn thoát! Lấy một đại lục chôn cùng Thiên Cơ tiền bối, chôn
cùng ta, còn chưa đủ sao?”
Người trung niên kia vô cùng điên cuồng nói.
Những người khác đều im lặng, rõ ràng là ngầm đồng ý.
“Mở bức họa cuộn tròn đi!”
Người trung niên lặp lại lần nữa.
Một người run lẩy bẩy lấy một bức họa cuộn tròn phong kín ra.
Người trung niên nhận lấy bức họa cuộn tròn, rơi vào trầm tư.