Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 763

Bức họa này là một kiện bảo vật đến từ “Tiên Cảnh”.

Theo lời đồn, hai mươi vạn năm trước, đại lục Thiên Kiện bọn họ xuất hiện một

Tà Thần, Tà Thần muốn hủy diệt cả đại lục Thiên Kiện.

Khi đó tất cả cường giả của đại lục Thiên Kiện liên thủ lại, hi sinh chín mươi

phần trăm cường giả, mới phong ấn được Tà Thần này vào trong bức họa cuộn

tròn.

Cũng từ khi đó, đã lưu truyền một quy củ.

Người chính đạo của đại lục Thiên Kiện cần nhiều thế hệ trấn thủ bức họa cuộn

tròn này, tuyệt đối không được phép mở ra.

Một khi mở ra, Tà Thần sẽ ra ngoài.

Người của đại lục Thiên Kiện vẫn luôn ghi nhớ quy củ.

Cho dù bị yêu vật đồ sát, cũng không mở bức họa cuộn tròn.

Hiện giờ, bức họa cuộn tròn sắp được mở ở đại lục Thần Hành…



Giữa Nam Châu.

Trương Hàn bày một trận pháp, nhìn đám người bên trong không có ý chạy

trốn, bên ngoài cũng có đồng môn của hắn ta trấn thủ, không khỏi thở phào nhẹ

nhõm một hơi.

Đánh tới bước này, cũng nên kết thúc chiến đấu.

Kết quả chiến đấu đã rất rõ ràng, bọn họ thắng!

Bọn họ thắng đám người từ hải ngoại tới.

“Các sư đệ sư muội, đều chậm lại đi, chúng ta đã thắng.”

“Phù, đại sư huynh đúng thật là, bế quan ngay lúc này, nếu đại sư huynh không

bế quan, chúng ta đâu cần chật như vậy, có lẽ đã sớm thắng.”

Trương Hàn xua tay, có chút oán hận với Diệp Lạc.

“Đại sư huynh bế quan, chuyện này cũng không có biện pháp.”

Tư Nhạc đứng ra giải thích một câu.

Nghe thấy những lời này, Trương Hàn nhíu mày.

Còn muốn hỏi Tư Nhạc, sao tích cực giải thích giúp Diệp Lạc như vậy.

Hắn ta còn chưa hỏi ra miệng, bỗng nhiên Tô Hề mở miệng.

“Nhị sư huynh, còn các vị nữa, đừng sơ suất, có khí tức kinh khủng thức tỉnh.”

Gương mặt Tô Hề vô cùng nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm đám người

đang bị nhốt.

Khí tức kinh khủng sao?

Rất nhiều đồng môn ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Tô Hề, cảm thấy khó

hiểu.

Chuyện cho tới bây giờ, còn có thể có khí tức kinh khủng gì?

“Trên người ta có Nguyên Thần của một vị từng rất cường đại đi theo, hắn nhìn

ra được phía dưới có khí tức kinh khủng thức tỉnh, mọi người đừng lơ là!”

Tô Hề vô cùng nghiêm túc nói.

Trên người nàng đúng là có Thiên Diệu Thánh Quân sống nhờ, cũng là Hải Tinh

kia.

“Khí tức kinh khủng? Nhưng đã đến lúc này, đối phương còn có thể có quân bài

chưa lật gì, có thể chuyển bại thành thắng ư.”

Trương Hàn nhíu mày, những người khác cũng không hiểu.

Tám đệ tử của Vô Đạo Tông đều nhìn phía dưới, muốn nhìn xem đám người

phía dưới định làm gì.

Ở trong tầm mắt bọn họ, đám người kia lấy một bức họa cuộn tròn ra.

Phía trên bức họa cuộn tròn thêm rất nhiều phù chú kim sắc.

Những phù chú này đều vẽ phù văn kỳ lạ, bọn họ nhìn không hiểu, nhưng có thể

cảm nhận được hạo nhiên chính khí trong đó.

Những phù chú này giống như đang trấn áp thứ gì đấy.

Một người trung niên trong đám người kia, lúc này xé đống phù chú ra.

Theo từng phù chú xé ra, tám đệ tử của Vô Đạo Tông cảm nhận được uy hiếp trí

mạng truyền tới.

Hơn nữa, theo động tác của người trung niên kia, mỗi khi xé mở phù văn, trái

tim bọn họ giống như chấn động mạnh một cái.

“Ngăn cản lão ta!”

Trương Hàn nhất thời nóng nảy, không cần đoán cũng biết, nếu mở bức họa

cuộn tròn ra, e rằng bọn họ sẽ bị giết.

Tuy không biết bên trong sống nhờ cái gì, nhưng bọn họ biết, một khi thứ trong

đó chạy ra, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ.

Loại cảm giác này vô cùng rõ ràng, bọn họ cũng rất quen thuộc.

Giống như…

Giống như cảm giác đối mặt với tiên nhân di khu, căn bản không cùng một cấp

bậc.

Đệ tử của Vô Đạo Tông đều bắt đầu cử động, muốn ngăn cản đám người này

mở bức họa cuộn tròn ra.

Nhưng bọn họ còn chưa tới gần bức họa cuộn tròn, bức họa cuộn tròn đã hoàn

toàn xé hết phù chú, sau đó mở ra.

Khi vừa mở ra, tà phong cuồng bạo thổi tới.

Cổ phong này trực tiếp thổi trận pháp thành mảnh nhỏ.

Bàn cờ bao phủ xung quanh cũng bị thổi bay, hóa thành một bàn cờ nhỏ, trở lại

trên tay Đạm Đài Lạc Tuyết.

Bùm!

Người mở bức họa cuộn tròn kia, lập tức bị cổ phong này thổi bay đi xa.

Bức họa cuộn tròn tự nhiên trôi nổi trong Thiên Địa.

“Ken két, cuối cùng lão tổ cũng ra ngoài, ngày xưa không đồ sát sinh linh xong,

hôm nay người nào cũng không thoát được một kiếp!”

Trong bức họa cuộn tròn truyền ra âm thanh giống như sắt đá ma sát vào nhau,

âm thanh vô cùng chói tai.

Bức họa cuộn tròn mở ra, một bàn tay khổng lồ thò ra ngoài.

Cái tay này có màu tím đen, phía trên khắc đầy phù văn.

Cánh tay này duỗi ra, không gian bên cạnh cánh tay này vặn vẹo giống như lửa

mạnh thiêu đốt.

“Hả? Nơi này không phải là đại lục Thiên Kiện sao? Là đại lục khác à? Lão tổ

có vinh hạnh đi tới đại lục khác ư? Ken két, không biết sinh linh chi huyết của

đại lục khác, có khác với đại thục Thiên Kiện hay không, đúng lúc lão tổ có thể

thử xem…”

“Mấy con kiến, chết cho lão tổ!”

Cánh tay kia đột nhiên cử động, chộp lấy tám đệ tử của Vô Đạo Tông, giống

như muốn bắt tám đệ tử của Vô Đạo Tông trên tay.
Bình Luận (0)
Comment