Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 771

Có thể che giấu, khiến Thiên Địa mới không thể phát hiện bọn họ là người thời

đại cũ.

Yêu sư dựa vào thứ này, thống lĩnh đại yêu tộc trước đây tấn công chiếm đại lục

này.

Chẳng qua trước mắt đột nhiên xuất hiện khí tức của Thiên Đạo, khiến lão ta

sửng sốt.

Theo lý mà nói, Thiên Đạo không có khả năng cảm nhận được thân phận của

bọn họ.

Cho dù nhận ra, có Thiên Đạo Thạch che chở, ở dưới quy củ, Thiên Đạo của

Thiên Địa mới cũng không có khả năng ra tay với bọn họ.

Nếu không có biện pháp với bọn họ, vì sao không lý do xuất hiện khí tức của

Thiên Đạo mới?

Cho dù yêu sư đoán như thế nào, cũng không nghĩ ra kết quả.

Cuối cùng yêu sư chỉ có thể nhắm mắt lần nữa, phóng thích ra nhiều thần thức

một chút, luôn quan sát đại lục Thiên Kiện, tiếp tục tu hành, khôi phục thực lực

của bản thân.

Lão ta cùng với yêu tộc thời đại cũ sống lại, thực lực còn chưa khôi phục hoàn

toàn.

Nhưng mà cho dù thực lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, cũng đủ xưng bá

vùng Thiên Địa mới này.

Dưới cái nhìn của yêu sư, vùng Thiên Địa mới này muốn xưng bá thực sự quá

đơn giản, lão ta hoàn toàn không có hứng thú, trong mắt lão ta chỉ có phi thăng,

mới có thể tìm được huy hoàng trước đây.

“Trước mắt đã khôi phục tới Tán Tiên Chi Cảnh, đợi thêm ba mươi năm nữa,

chắc chắn có thể khôi phục tới Tiên Thiên Chi Cảnh, đến lúc đó lấy Tiên Thiên

Chi Lực, chắc chắn có thể mở ra một đường thông tới thế giới khác trong vùng

Thiên Địa này.”

Trong lòng yêu sư hiện lên ý niệm này, sau đó không nghĩ nhiều nữa.



Đại lục Thiên Kiện, trên một con đường to.

Sở Duyên đi bên trong, không nói gì nhìn Kim Vũ khúm núm ở phía sau.

Gia hỏa này, vậy mà không dám bay.

Cho dù hắn nói thế nào, làm như thế nào, cũng không chịu bay, chỉ có thể đi bộ.

Rơi vào đường cùng, Sở Duyên chỉ có thể đi bộ, ở ven đường nhìn phong cảnh

của đại lục Thiên Kiện, cảm thấy không tệ.

Đương nhiên, đây là ý nghĩ lúc trước của Sở Duyên.

Bây giờ thì khác, hắn phát hiện, trên đại lục Thiên Kiện, vẫn luôn không có bất

cứ phong cảnh nào đáng nói.

Khắp nơi đều là phế tích, còn thường có một đại yêu đang chiến đấu, vồ lấy đối

phương.

Đại lục Thiên Kiện giống như một rừng rậm nguyên thủy, cá lớn nuốt cá bé,

không có bất cứ tấm màn che nào đáng nói.

“Ngươi đi nhanh một chút xem.”

Sở Duyên nhìn thoáng qua Kim Vũ, mở miệng nói.

“Tiền bối, đợi một lát, đợi một lát, tiền bối ngươi đi quá nhanh rồi…”

Kim Vũ thở hổn hển đuổi kịp Sở Duyên.

Sở Duyên đi đường mang theo trạng thái vô địch, căn bản không phải tốc độ

Kim Sí Đại Bằng Điểu này có thể so sánh.

“Nhanh sao? Ngươi gọi đây là nhanh à? Nếu chúng ta phi hành trên trời, bổn

tọa đã cho ngươi thấy, cái gì gọi là nhanh chân chính.”

Sở Duyên trợn trừng mắt, nói.

“Bay sao? Không! Không cần! Tiền bối ta đi nhanh một chút, chúng ta đừng

bay!”

Kim Vũ trực tiếp mở miệng từ chối.

Nhắc tới bay, trên mặt hắn ta tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Hắn ta là Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, Kim Sí Đại Bằng duy nhất sinh ra bóng ma

đối với bay.

“Được rồi, vậy thì đi bộ.”

Sở Duyên cũng đau đầu, xua tay, tiếp tục đi về trước.

Lần này tốc độ của hắn chậm hơn không ít, cố gắng để Kim Vũ có thể đuổi kịp

hắn.

Đi tới đi lui.

Rầm!

Phía trước có tiếng động rất to, hấp dẫn Sở Duyên đang tiến lên.

Sở Duyên ngẩng đầu lên nhìn.

Ở trên ngọn núi cao phía xa, một con đại tinh tinh lông trắng đang nắm lấy một

cây đại thụ chọc trời, coi như là côn bổng, ném về phía một cự hổ.

Dưới đập bể này, đầu cự hổ huyết nhục tung tóe, cảnh tượng đẫm máu dị

thường.

Đại tinh tinh kia không thèm để ý, kéo cự hổ gặm ăn.

Sở Duyên nhìn thấy cảnh này nhíu mày, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy có

gì.

Văn minh xuất phát từ nhân tộc, yêu tộc tàn bạo chút, hình như cũng rất bình

thường.

“Kim Vũ, vùng đại lục này của các ngươi, không có nhân tộc sao?”

Sở Duyên dừng bước, quay đầu hỏi.

“Nhân tộc…”

Kim Vũ nghe thấy thế, trong lòng chợt lạnh.

Hắn ta đều không dám nhìn Sở Duyên nữa.

Trong lòng hắn ta có một ý nghĩ…

Không phải đại năng này, là nhân tộc đấy chứ?

Nếu đại năng này là nhân tộc, vậy chẳng phải hắn ta sắp lạnh rồi?

Kim Vũ không dám tưởng tượng.

Phải biết rằng, đại lục Thiên Kiện vốn do nhân tộc thống trị, sau khi bọn họ xuất

hiện, giết đi tám chín phần, mới lưu lạc thành yêu tộc thống trị.

Nếu đại năng này là cường giả nào đó của nhân tộc trong lịch sử đại lục Thiên

Kiện, vậy…

Vậy người chết đầu tiên, chắc chắn là hắn ta.

“Ngươi nói chuyện đi.”

Sở Duyên thúc giục một tiếng.

Hắn đều có chút hoài nghi, có phải Kim Vũ bay một lát, bay tới mức ngốc luôn

hay không.

“Tiền, tiền bối, nhân tộc, nhân tộc không còn…”

Kim Vũ run lẩy bẩy nói một câu.

Sau đó nói đại khái mọi chuyện cho Sở Duyên nghe.

“Nhân tộc bị giết ư?”

Sở Duyên ngây ngẩn cả người.

Hắn thực sự không ngờ nhân tộc ở đại lục này thảm như thế.

Trực tiếp bị giết.
Bình Luận (0)
Comment