“Tiền bối bớt giận, tiền bối bớt giận! Thực ra nhân tộc không tính bị giết toàn
bộ, còn có một phàn chạy trốn tới một thành trì kỳ lạ, dưới sự che chở của thành
trì đó, yêu tộc không làm gì được, nên vẫn còn sống.”
Kim Vũ vội vàng bổ sung một câu.
“Thành trì kỳ lạ! Nơi cổ quái đó ở đâu? Dẫn bổn tọa qua đó xem.”
Sở Duyên cảm thấy yêu tộc làm quá tuyệt tình, nhưng không giận lây sang Kim
Vũ.
Đối với Kim Vũ này, hắn vẫn có hảo cảm.
Tiểu bối này, thực sự rất buồn cười.
Kim Sí Đại Bằng không dám bay.
“Được, mời tiền bối, ta sẽ dẫn tiền bối qua đó.”
“Ừm, đúng rồi, chuyện nhân tộc trên đại lục này bị giết, ngươi có tham dự hay
không?”
“Tiền bối! Không có! Ta khôi phục lại muộn, đợi ta ra ngoài, nhân tộc trên đại
lục đã sớm bị giết…”
“Vậy thì được, dẫn đường đi…”
…
Trong đại lục Thần Hành.
Từ khi kẻ địch ở hải ngoại xâm lấn, Nam Châu rơi vào tay giặc, đã qua hơn hai
tháng.
Trong hơn hai tháng này, mỗi đại thế lực ở đại lục Thần Hành đều phái người
tới trợ giúp Nam Châu, trợ giúp trùng kiến Nam Châu.
Nhưng mà định nghĩa đối với Vô Đạo Tông, ở trong đại lục Thần Hành lại lật
chuyển cách nói mới.
Lúc trước, mỗi đại thế lực trong đại lục Thần Hành đối mặt với Vô Đạo Tông,
chỉ cảm thấy áp lực.
Khi biết trên đỉnh đầu mình có Vô Đạo Tông đè nặng, đều chịu khổ sở.
Nhất là đám tông môn ẩn thế.
Tuy bọn họ hoàn toàn không có biện pháp đối với Vô Đạo Tông, nhưng dù sao
cũng có chút khó chịu.
Chỉ có điều từ khi kẻ địch từ hải ngoại tới, mỗi đại thế lực đối với Vô Đạo
Tông, không còn áp lực.
Trái lại có loại cảm giác an toàn.
Không có kẻ địch từ hải ngoại tới, bọn họ không biết ở hải ngoại có kẻ địch hay
không, đương nhiên ánh mắt bọn họ đều đặt trong đại lục Thần Hành.
Hiện giờ biết rõ hải ngoại có địch, kẻ địch rất mạnh, nhưng bọn họ ngay cả tin
tức cụ thể của kẻ địch cũng không biết, loại cảm giác nguy hiểm dâng lên.
May mắn chính là, trong đại lục Thần Hành bọn họ có Vô Đạo Tông.
Trong Vô Đạo Tông có tiên nhân sống sót!
Hơn nữa không chỉ một!
Đây là đảm bảo lớn nhất đối với đại lục Thần Hành bọn họ.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên là Vô Đạo Tông trở thành thần trong đại
lục Thần Hành.
Danh vọng đương nhiên cao nhất trong giới tu hành của đại lục Thần Hành.
Ở trong dân gian phàm tục, lại càng là tông môn vô thượng trong truyền thuyết.
Ngoại trừ định nghĩa mới về Vô Đạo Tông, trái lại còn có một chuyện khác,
cũng coi như là chuyện kỳ lạ trong đại lục Thần Hành.
Ở khu vực Tề Châu của đại lục Thần Hành, một hòn đảo tên là Thiên Cơ Đảo tự
nhiên sinh ra.
Thế lực này xuất hiện không lâu, lập tức thay thế Thánh Địa Tề Châu vốn có,
trở thành Thánh Địa mới.
Thánh Địa mới của Tề Châu này vô cùng kỳ lạ, căn bản không có đệ tử trưởng
lão nào, chỉ có một người, một người chịu tải số mệnh Tề Châu.
Dưới tình huống như vậy, nhưng không có ai có ý kiến, bởi vì thế lực tên Thiên
Cơ Đảo này rất kỳ lạ.
Đảo chủ này có năng lực tính toàn bộ thế gian, điểm này khiến vô số người điên
cuồng.
Nhất là đạt được xác nhận là thật xong, lại càng khiến tên tuổi của Thiên Cơ
Đảo Thánh Địa mới thuộc Tề Châu tăng cao.
Ngay cả người của đại châu khác trong đại lục Thần Hành đều bị hấp dẫn tới.
…
Một ngày này, đám người đi tới Thiên Cơ Đảo.
Đám người này, là các đệ tử của Vô Đạo Tông.
Chẳng qua nhân số tới không đủ hết, chỉ có mấy người.
Theo thứ tự là Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Hoa Thần Y, cùng với
Tư Nhạc.
Những người khác không tới.
Tính tình của Đạm Đài Lạc Tuyết luôn thờ ơ, chuyện có thể không tham gia,
tuyệt đối không tham gia.
Tô Hề cũng không khác mấy, cả ngày đều nghịch con rối.
Nhưng mà Tô Hề nhận được lời mời, khi không muốn tới, còn muốn để một con
rối thay thế mình tới, nói con rối đi giống như nàng đi vậy.
Diệp Lạc trực tiếp từ chối chuyện này.
Đùa gì thế, mình chẳng muốn tới thì thôi, còn bảo con rối như nàng.
Còn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, thời gian gần đây vẫn luôn chuẩn bị chuyện trở
thành yêu đế, cho nên không rảnh.
Còn đệ tử khác, Ngải Tình và Xi Già đều là đệ tử đám Diệp Lạc không biết.
Tử Tô bị hạ lệnh ở lại trên núi, đương nhiên Diệp Lạc sẽ không đi mời.
Cho nên đi tới Thiên Cơ Đảo, chỉ có đám Diệp Lạc.
“Tính thiên cơ sao? Còn xưng là nhất định có thể tính, thông hiểu cổ kim, có thể
đoạn âm dương, hiểu ngũ hành, khoác lác đủ lớn, không phải may mắn trốn
thoát từ trên chiến trường Nam Châu sao?”
Trương Hàn nhìn cung điện to lớn trên đảo, trên gương mặt lộ ra lạnh lùng.
Cuộc chiến ở Nam Châu, xem như cuộc chiến mất mặt nhất của hắn ta đối với
bên ngoài.
Khiến trí nhớ của hắn ta khắc sâu, cũng là Thiên Cơ lão nhân kia, lấy suy tính
thiên cơ, phá trận pháp của hắn ta, thậm chí thương tổn hắn ta.