“Lần trước kẻ địch từ hải ngoại tới, ta đang bế quan, để đám con kiến lăn qua
lăn lại, còn khiến sư tôn tự mình ra tay, lần này ta đứng ở đây, ta xem lão ta
chạy đi kiểu gì.”
Vẻ mặt Diệp Lạc không chút thay đổi nói.
Khi hắn ta nói tới đây, quanh người có kiếm khí vô hình lưu chuyển.
Kiếm khí này sắc bén, còn mang theo tiên khí, mơ hồ siêu thoát phàm tục,
giống như một khi xuất kiếm, có thể vượt qua toàn bộ, chém về phía kẻ địch,
tương lai đều sẽ chém chết toàn bộ.
Diệp Lạc mạnh hơn trước đây, hơn nữa mạnh không phải cảnh giới, mà là một
loại vô hình nào đó.
Đây là một loại không thể nói nên lời.
Tóm lại, dưới cảnh giới ngang nhau, chỉ sợ Diệp Lạc lấy một địch vạn đều vô
cùng đơn giản.
“Đi thôi, đại sư huynh, nhị sư huynh, chúng ta vào xem.”
Tô Càn Nguyên đứng ra, hai tay ôm ngực, trầm giọng nói.
“Đi.”
Diệp Lạc gật đầu, dẫn theo Trương Hàn đi vào.
Mấy người đi tới cung điện duy nhất trên đảo kia.
Rất nhanh, mấy người đã bước vào trong cung điện kia.
Mấy người mới tiến vào, lập tức có người tới đón.
“Năm khách nhân, tìm đại nhân nhà ta tính thiên cơ cần hẹn trước, không biết
năm vị có hẹn trước không?”
Một người trẻ tuổi mặc áo bào trắng đi tới, mỉm cười hỏi.
“Hẹn trước? Không có, nhưng mà ta nghe nói Thiên Cơ Đảo không phải chỉ có
mình đảo chủ Thiên Cơ sao? Ngươi không phải là đảo chủ Thiên Cơ đúng
không?”
Trương Hàn đi ra, mỉm cười hỏi.
“Khách nhân nói đùa rồi, ta không tính là người của Thiên Cơ Đảo, chỉ là một
nô bộc, may mắn phục vụ đại nhân mà thôi.”
“Mấy vị khách nhân, muốn gặp đại nhân nhà ta, cần phải hẹn trước, không hẹn
trước thì không thể gặp.”
Người trẻ tuổi cười trả lời.
“Hẹn trước? Trong mấy bọn ta, có tông chủ của Thánh Địa Đông Châu, Vân
Châu, Cổ Châu, còn có môn chủ của Hoàng Tuyền Môn, như vậy còn cần hẹn
trước à?”
Trương Hàn lắc đầu cười, mở miệng nói.
“Chuyện này…”
Người trẻ tuổi ngây ngẩn cả người.
Đồng tử của hắn ta co rút nhanh, vẫn luôn không ngờ tới, mấy người trước mặt
có bối cảnh lớn như vậy.
“Mấy vị khách nhân đợi một lát, ta đi thông báo cho đại nhân nhà ta một lát,
mấy vị khách nhân có thể xem đồ ở đây, đây là những điều cần chú ý khi gặp
mặt đại nhân nhà bọn ta.
Sau khi nói xong người này rời đi, đi sâu vào trong cung điện.
Tại chỗ, đám Diệp Lạc đều nhìn một ngọc giản.
Cả đám không nhiều lời, nhao nhao ngoại phóng thần thức, trốn vào trong ngọc
giản, đạt được tin tức ở bên trong.
Rất nhanh, tin tức trong ngọc giản đều được bọn họ xem xét.
Trên ngọc giản kia, nói khi gặp mặt đảo chủ Thiên Cơ, chú ý cái gì, có thể hỏi
vấn đề gì, có cấm kỵ gì.
“Có thể thôi diễn các loại cơ duyên? Thành Kim Đan, thành Nguyên Anh, thành
Hóa Thần, thành Độ Kiếp? Cần lấy bảo vật ra trao đổi, đổi lấy cơ duyên sao?”
“Chậc chậc, con hàng này chạy tới đây, trái lại lăn lộn tới phong sinh thủy
khởi.”
Trương Hàn chậc chậc nói.
“Các ngươi nhìn cấm kỵ kia xem.”
Vẻ mặt Diệp Lạc kỳ lạ nói câu này.
Trương Hàn và Tô Càn Nguyên, Hoa Thần Y, Tư Nhạc lập tức vươn thần thức
vào trong cấm kỵ xem xét.
Bên kia chỉ có một hàng chữ.
“Cấm vấn đề và chuyện có liên quan tới ba chữ Vô Đạo Tông!”
…
Cấm vấn đề và chuyện liên quan tới ba chữ Vô Đạo Tông.
Con hàng này trốn thoát khỏi chiến trường Nam Châu, chạy tới nơi đây, cẩu thả
cỡ nào?
Trực tiếp nâng quy củ, cấm kỵ chỉ có một, cấm vấn đề và chuyện liên quan tới
ba chữ Vô Đạo Tông, những cái khác thì tùy ý?
“Gia hỏa kia, có ý gì? Sợ Vô Đạo Tông chúng ta sao? Hay là khinh thường Vô
Đạo Tông chúng ta?”
Tô Càn Nguyên sờ đầu trọc của mình, hỏi một câu.
“Lão tam, có khả năng đệ không biết, gia hỏa kia rất am hiểu thôi diễn thiên cơ,
ngay cả trận pháp của ta đều khó có thể tránh thoát thôi diễn của lão ta, nhưng
có một chuyện lão ta không thôi diễn được, chính là Vô Đạo Tông tông môn
của chúng ta.”
“Chỉ cần liên quan tới Vô Đạo Tông, lão ta căn bản không thôi diễn được,
người này để lại cấm kỵ như vậy, coi như là không muốn rước lấy nhục.”
Trương Hàn thản nhiên nói một câu.
Hắn ta xem như là người duy nhất giao đấu với Thiên Cơ lão nhân, đương nhiên
là biết được nhiều nhất.
“Không thể thôi diễn Vô Đạo Tông… Đại sư huynh, còn có các vị, các ngươi có
phát hiện chúng ta càng lên cao, càng cảm thấy Vô Đạo Tông thần bí, không thể
nhìn thấu hay không? Rõ ràng trước đây khi còn là phàm tục, còn cảm nhận
được tận cùng của Vô Đạo Tông.”
Hoa Thần Y đột nhiên nói một câu như vậy.
Bốn người khác nghe thấy thế, đều rơi vào trầm tư.
Trận trượng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, Trương Hàn đứng ra, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Đừng nghĩ nhiều, sư tôn là tiên nhân, sau lưng lại càng có đại bí mật, tông môn
chúng ta thần bí, như vậy rất bình thường.”