“Trái lại đại sư huynh, chiến lực trước mắt của huynh, có thể chiến đấu với tiên
nhân không?”
Trong đôi mắt Trương Hàn lóe lên tò mò.
“Không biết, chưa từng đánh, không rõ lắm, nhưng tiên nhân di khu trước đây,
tới một người ta trảm một người.”
Trong giọng nói của Diệp Lạc tràn ngập tự tin.
Đó là tự tin đối với thực lực của bản thân.
Những lời này vang lên, Trương Hàn và mấy người không nhịn được hít vào
một hơi.
Cả đám bọn họ gần như có thể nói đang giậm chân tại chỗ, chậm rãi tăng cấp.
Nhưng Diệp Lạc lại như bay…
Chênh lệch này không khỏi quá lớn.
Tiên nhân di khu?
Lại tới một tiên nhân di khu, toàn bộ bọn họ cộng lại cũng không đánh được.
Nhưng Diệp Lạc có thể tới một trảm một.
Diệp Lạc cũng nhìn ra được suy nghĩ của đám sư đệ sư muội, không khỏi lộ ra
tươi cười, học bộ dạng của Sở Duyên, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cung điện.
“Ta đã tới cực hạn của nhân gian, các sư đệ sư muội đừng giật mình, các ngươi
còn có không gian rất rộng để tăng, mà ta không có thời gian rảnh để tăng, trong
nhân gian, ta đã mất không gian bay lên.”
“Thực sự hâm mộ các sư đệ sư muội, còn có không gian tăng lên.”
Diệp Lạc thản nhiên nói một câu.
Hắn ta mới mở miệng đã thành lão Versailles.
Những lời này khiến đám Trương Hàn không biết nên nói gì.
Nhưng bọn họ thực sự không thể phản bác được.
Diệp Lạc thực sự cường đại.
Trong tình huống không có tiên nhân, gần như là vô địch nhân gian.
“Đại sư huynh, trái lại ta có một biện pháp, có thể khiến đại sư huynh xem thực
lực của bản thân đang ở mức độ nào.”
Bỗng nhiên Trương Hàn nở nụ cười, mở miệng nói.
“Thôi, lời nói từ miệng đệ, còn lời hay nào sao?”
Diệp Lạc trực tiếp từ chối.
Trương Hàn: “?”
Cái gì mà lời nói từ miệng đệ, còn lời hay nào sao?
Trương Hàn há to miệng, định phản bác gì đó.
Nhưng hắn ta phát hiện, hắn ta thực sự không biết nên phản bác thế nào.
Những lời hắn ta muốn nói, đúng là không phải lời hay.
Hắn ta vốn định mê hoặc Diệp Lạc đi tìm đám Bạch tiền bối đấu một trận, dựa
vào chuyện này suy ra thực lực…
Không ngờ Diệp Lạc sẽ trực tiếp từ chối, còn nhìn ra được mục đích của hắn ta.
Ngay khi Trương Hàn suy nghĩ rất lâu, muốn nói gì đó, vãn hồi mặt mũi của
mình, ở phía xa đột nhiên truyền tới giọng nói.
“Đảo chủ Thiên Cơ tới!”
Đương nhiên là giọng nói này hấp dẫn đám Diệp Lạc.
Cả đám bọn họ đều nhìn về phía sâu cung điện.
Lọt vào trong tầm mắt, là một lão giả chậm rãi đi ra.
Lão giả này là người quen với đám Trương Hàn.
Dù sao từng đánh một trận, có thể không quen sao?
Mà lão giả này đúng như đám Trương Hàn suy nghĩ, là Thiên Cơ lão nhân.
Khi Thiên Cơ lão nhân đi ra, đôi mắt nhìn thẳng đám Diệp Lạc Trương Hàn, cả
cung điện đều yên tĩnh lại.
Không thể nghi ngờ, hai bên đều nhận ra nhau.
Thiên Cơ lão nhân nhìn thấy đám Trương Hàn xong, gương mặt đều tái đi.
Không ngờ đám Trương Hàn lại xuất hiện ở nơi này, còn gặp mặt lão ta.
Như vậy không phải là lão ta chơi xong rồi sao?
Những người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua người từ hải ngoại tới như lão ta.
Cơ thể Thiên Cơ lão nhân đều đang run lẩy bẩy.
Khi lão ta nhìn thấy Trương Hàn, lập tức có ý định chạy trốn.
Trong lòng điên cuồng dùng thiên cơ suy tính đường sống.
Nhưng lão ta tính một lát, cả người sững sờ.
Thiên cơ tặng lại cho lão ta, không thể trốn! Tất cả đều là đường chết!
Điều này khiến Thiên Cơ lão nhân cảm thấy khó mà tin.
Lão ta chưa bao giờ tính tới nông nỗi này.
Tất cả đều là đường chết, không có đường sống!
Không!
Lão ta không tin, mấy người này thực sự có thể giết được lão ta ở đây.
Thiên Cơ lão nhân nhanh chóng tính.
Lão ta tính, có thể vứt bỏ cơ thể, Nguyên Thần thoát xác rời đi hay không.
Kết quả, sẽ phải chết!
Lão ta lại tính, có thể phân ra một chút Nguyên Thần, phần lớn Nguyên Thần ở
lại, nhân cơ hội chạy trối chết, tìm cơ hội đoạt xác hay không…
Kết quả, sẽ phải chết!
Tính, lấy bí pháp chế tạo vô số phân thân, chỉ cần có một phân thân chạy, thì có
thể sống…
Kết quả, sẽ phải chết!
Tính… Sẽ phải chết!
…
Tính, cố ý bị người giết, linh hồn chuyển thế trùng tu…
Kết quả, hồn phi phách tán!
Thiếu chút nữa Thiên Cơ lão nhân suy sụp.
Cho dù lão ta tính thế nào, tính từ bất cứ góc độ gì, đều là đường chết.
Không có một chút đường sống đáng nói.
Khi tu hành thiên cơ nhất đạo, không phải đã nói thiên diễn tứ thập cửu, chạy
đầu tiên, bất cứ chuyện gì đều có một con đường sống sao?
Sao đến chỗ lão ta, tất cả đều là đường chết như vậy?
“Các vị, tuy ta là người từ hải ngoại tới, nhưng sau khi ta tiến vào đại lục Thần
Hành, cũng không làm chuyện gì khiến người ta oán trách, ngoại trừ tranh đoạt
Thánh Địa Tề Châu ra, chưa bao giờ thương tổn bất cứ người nào ở đại lục
Thần Hành, thậm chí còn mở Thiên Cơ Đảo trợ giúp bọn họ.”
“Các ngươi đừng đuổi tận giết tuyệt với ta như vậy…”
Thiên Cơ lão nhân trực tiếp quỳ xuống, không có bất cứ phản kháng nào.