Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 775

“Hả? Sao ngươi không chạy? Ngươi không thử chạy một lát trước sao?”

Diệp Lạc đứng đầu ngây ngẩn cả người.

Hắn ta còn chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, khiến đám đồng môn thấy được thần

uy vô thượng của hắn ta.

“Ngươi, ngươi là?”

Thiên Cơ lão nhân nhìn thoáng qua Diệp Lạc, lão ta không nhớ rõ, Diệp Lạc

từng tham dự vào trận đại chiến ở Nam Châu.

“Ta là sư huynh của bọn họ.”

Diệp Lạc thản nhiên trả lời.

Một câu này, khiến Thiên Cơ lão nhân lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Thiên cơ vốn hỗn loạn không chịu nổi, lập tức trở nên rõ ràng hơn.

Tất cả cảm giác nguy hiểm mà lão ta cảm nhận được, đều từ trên người người

thanh niên trước mặt này.

Người thanh niên này, rất mạnh…



Tề Châu, Thiên Cơ Đảo, trong cung điện.

Lúc này, bầu không khí nghiêm trọng dị thường.

Đối mặt với Thiên Cơ lão nhân sợ hãi như vậy, Diệp Lạc lập tức không biết nên

làm như thế nào.

Đám Trương Hàn lấy Diệp Lạc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấy Diệp Lạc

không nhúc nhích, đương nhiên là bọn họ không có động tác khác.

Cứ im lặng như vậy.

Mãi đến sau một chén trà nhỏ, cuối cùng Trương Hàn không nhịn được truyền

âm cho Diệp Lạc, hỏi lúc này nên giải quyết chuyện này thế nào.

“Đệ truyền âm làm gì, có việc cứ nói thẳng ra.”

Diệp Lạc trợn tròn mắt, mở miệng nói.

“Chuyện này… Được rồi, đại sư huynh, Thiên Cơ này nên xử lý thế nào?”

Trương Hàn vốn muốn cho Thiên Cơ lão nhân này chút mặt mũi, đều bị Diệp

Lạc vạch trần, hắn ta không quan tâm mặt mũi của đối phương, mở miệng hỏi

luôn.

“Ta không biết nên xử lý thế nào, suy nghĩ biện pháp, tìm cớ giết chết người

này, các ngươi đều cùng nghĩ xem, còn ngươi nữa, chính ngươi cũng có thể nghĩ

cớ lấy lại thể diện.”

Khóe miệng Diệp Lạc hơi nhếch lên, lập tức nói.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân, rất rõ ràng, câu cuối cùng, là

nói với Thiên Cơ lão nhân.

Thiên Cơ lão nhân: “?”

Bảo bản thân ta tự tìm lý do, để ngươi giết ta ư?

Cầu xin ngươi, làm người đi.

Ở trước mặt lão ta, nói muốn giết lão ta…

Tốt xấu gì cũng nên vụng trộm truyền âm chứ.

Quan trọng nhất là, nói đã nói, còn hỏi ý kiến của lão ta…

Thiên Cơ lão nhân sắp không nhịn được bùng nổ.

Nhưng lão ta am hiểu thôi diễn thiên cơ, cuối cùng lựa chọn nhẫn nhịn.

Thực sự là vì Diệp Lạc quá mạnh.

Ở trên người Diệp Lạc, lão ta không tìm được một chút phản kháng, cơ hội có

đường sống.

“Đại sư huynh, gia hỏa này lúc trước còn tuyên bố muốn thống trị đại lục Thần

Hành, đâu cần lý do, trực tiếp xử lý là được.”

Trương Hàn ôn hòa mở miệng.

“Không! Đệ tử của Vô Đạo Tông chúng ta làm việc, dù sao cũng phải rõ ràng

mới được. Đại sư huynh, nhị sư huynh, ta đề nghị đè người này trên đất, viết

một bức thư nhận tội, cho người bên ngoài nhìn xem.”

Tô Càn Nguyên đề nghị phương án thô bạo.

Phương án này rất phù hợp với phong cách của hắn ta.

Gặp chuyện khó giải quyết, có thể hỏi quyền phong.

Mãng là xong việc.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, ta cảm thấy đề nghị của tam sư huynh rất tốt,

nhưng mà ta cảm thấy không cần cưỡng ép, ta có thể dùng tử khí không ngừng

hành hạ lão ta, khiến lão ta ngoan ngoãn nhận tội.”

Hoa Thần Y cũng đi ra, đề nghị.

“Âm nhạc của ta, có thể thôi miên lão ta, khống chế lão ta nhận tội…”

Tư Nhạc cũng nói một câu như vậy.

“Các ngươi đủ rồi đấy!”

Dưới tàn phá lần này, Thiên Cơ lão nhân lập tức không nhịn được, lão ta đứng

dậy, chỉ vào đám Diệp Lạc thở hổn hển.

“Các ngươi muốn nói thì nói, có thể truyền âm nói hay không! Ít nhất đừng để

lão phu biết!”

Thiên Cơ lão nhân xù lông.

Loại tình cảnh này, giống như có người cầm một viên độc dược, ở trước mặt

một con chó cho thuốc độc vào trong đồ ăn, còn bảo con chó ăn.

Thiên Cơ lão nhân thực sự có chút không chịu nổi.

“Hả? Ta cảm thấy không cần phải truyền âm, ta nghe lão nhị nói, ngươi am hiểu

thôi diễn thiên cơ mà? Cho nên ta nghĩ, thứ như truyền âm này cũng có thể

được thôi diễn ra, dù thế nào ngươi cũng biết cho nên không cần truyền âm, thế

nào? Chẳng lẽ ngươi không thôi diễn được những chuyện này?”

Ánh mắt Diệp Lạc nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân.

Hắn ta không có sát ý, chỉ có trêu chọc đơn thuần.

Thiên Cơ lão nhân: “…”

Vậy mà lão ta không phản bác được, thậm chí còn cảm thấy Diệp Lạc nói rất có

lý.

Lão ta am hiểu thôi diễn thiên cơ, truyền âm, thực sự không thoát khỏi thiên cơ

bắt giữ.

Nếu không chạy trốn được, vậy truyền âm gì đó…

“Được rồi, ta không nói thêm gì với ngươi nữa, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi

có ý gì đối với đại lục Thần Hành?”

Diệp Lạc nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu như vậy.

“Có ý gì sao? Các ngươi hiểu lầm rồi! Hiện giờ ta không có bất cứ ý nghĩ tham

lam nào đối với đại lục Thần Hành, chỉ muốn tìm một chỗ chăm chỉ tu hành!”

Thiên Cơ lão nhân vội vàng mở miệng giải thích một câu.
Bình Luận (0)
Comment