Nói đùa.
Có Vô Đạo Tông kia ở đây, lão ta dám có bất cứ ý nghĩ gì đối với đại lục Thần
Hành sao?
Lão ta còn rất tiếc tính mạng này.
“Không có ý định tham lam nào sao? Nhưng dù sao ngươi cũng là người từ hải
ngoại tới, có ý định tham lam hay không, không phải do ngươi định đoạt, ta cho
ngươi hai lựa chọn, ngươi chọn một trong hai.”
“Một, đỡ một kiếm của ta, nếu không chết ngươi có thể rời đi.”
“Hai, quy thuận ta, gia nhập Thái Nhất Kiếm Tông ta, trở thành khách khanh
của Thái Nhất Kiếm Tông.”
Diệp Lạc nhẹ giọng nói, trong mắt hắn ta lóe lên tinh quang.
Tin tức về Thiên Cơ lão nhân này, hắn ta cũng biết.
Có thể thôi diễn thiên cơ, một người như vậy, có trợ giúp rất lớn đối với thế lực
của hắn ta.
Hiện giờ Thái Nhất Kiếm Tông rất mạnh, luận về chiến lực mà nói, có thể nói là
thế lực đứng đầu đại lục Thần Hành.
Hạng nhất này là ngoại trừ Vô Đạo Tông và Hướng Đạo Tông.
Nhưng chiến lực của Thái Nhất Kiếm Tông mạnh, là vì có sự tồn tại của hắn ta.
Vứt bỏ sự tồn tại của hắn ta, rõ ràng là Thái Nhất Kiếm Tông không được,
nhiều nhất tính là Thánh Địa bình thường, thậm chí trong nội tình, còn yếu hơn
Thánh Địa đại châu bình thường.
Diệp Lạc cũng hiểu rõ, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ phi thăng.
Sau khi hắn ta phi thăng, Thái Nhất Kiếm Tông sẽ rơi lên đầu Đế Vô Sinh.
Diệp Lạc vô cùng tin tưởng sức chiến đấu của Đế Vô Sinh, dù sao được sư tôn
của hắn ta dạy bảo.
Nhưng muốn nói năng lực của Đế Vô Sinh áp quần hùng, khiến Thái Nhất
Kiếm Tông tiếp tục duy trì vinh quang, Diệp Lạc không tin.
Cho nên hắn ta nên lưu lại chút gì đó vì Thái Nhất Kiếm Tông.
Ví dụ như Thiên Cơ lão nhân này có thể ở lại Thái Nhất Kiếm Tông.
Còn cảm nhận của đám Trương Hàn sao?
Diệp Lạc bày tỏ, những chuyện này chỉ là hư cấu, nước sâu không thấy đáy,
đám sư đệ sư muội đều quá trẻ tuổi, không nắm bắt được, để hắn ta tới vậy.
“Ta lựa chọn cái thứ hai! Ta lựa chọn cái thứ hai!”
Thiên Cơ lão nhân căn bản không có một chút do dự, trực tiếp nói.
Lựa chọn một, đỡ một kiếm sao?
Thiên cơ nói cho lão ta, đây là sẽ phải chết.
Lão ta ngốc mới chọn.
“Một khi đã như vậy, vậy thì đi theo ta.”
Diệp Lạc nghe thấy thế, cũng lộ ra nụ cười.
“Vậy Thiên Cơ Đảo… Thiên Cơ Đảo là Thánh Địa Tề Châu…”
“Cái gì? Không phải Tề Châu đã có Thánh Địa rồi sao? Ta nhớ rõ Thiên Cơ
Đảo là phụ thuộc vào Thái Nhất Kiếm Tông.”
“Đúng vậy đúng vậy! Thiên Cơ Đảo phụ thuộc vào Thái Nhất Kiếm Tông! Ta
vốn là khách khanh của Thái Nhất Kiếm Tông, ra ngoài rèn luyện, tình cờ mở
Thiên Cơ Đảo mà thôi!”
Nhìn thấy Thiên Cơ lão nhân mắc bẫy như vậy, Diệp Lạc hài lòng.
Lúc này không nói thêm gì nữa, chuẩn bị khởi hành quay về.
Nhưng mà trước khi trở về, các đệ tử của Vô Đạo Tông từ trên người Thiên Cơ
lão nhân, biết được chuyện ở hải ngoại.
Còn bảo Thiên Cơ lão nhân tính chuyện mà bọn họ muốn biết, hoặc là các nơi
trên đại lục Thần Hành, là cơ duyên thích hợp với đệ tử nào.
Sau khi tìm hiểu toàn bộ, bọn họ mới rời khỏi Tề Châu…
Sau khi bọn họ về mỗi châu, Thái Nhất Kiếm Tông tuyên bố chính thức tiếp
nhận Tề Châu trước, thành lập phân bộ của Thái Nhất Kiếm Tông tọa trấn ở Tề
Châu.
Tin tức này khiến đại lục Thần Hành chấn động, nhưng không ai dám có ý
kiến…
…
Đại lục Thiên Kiện, bên ngoài một thành trì cũ nát, Kim Vũ dẫn Sở Duyên đi
tới nơi này.
“Tiền bối, bên trong thành trì này có một phần người cuối cùng của nhân tộc
sống sót.”
Kim Vũ chỉ thành trì cũ nát mà cổ xưa, mở miệng nói.
“Đây là thành trì cổ quái mà các ngươi nói sao? Thành trì này có chỗ nào kỳ
lạ?”
Sở Duyên nhíu mày, dò hỏi.
Trong mắt hắn, thành trì này cùng lắm là cũ nát một chút, trên tường thành khắc
họa nhiều dấu vết của năm tháng.
Với quy mô của thành trì cổ xưa này, không khó nhìn ra, thành trì này từng là
một thành trì rất rộng lớn.
Nhưng không thể xưng hai chữ cổ quái được.
“Tiền bối, ngươi nhìn cờ trên cao nhất thành trì này chưa?”
Kim Vũ chỉ trên cùng tường thành.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngẩng đầu nhìn qua.
Lọt vào trong tầm mắt, trên cùng thành trì cũ nát này, là một lá cờ hơi cũ kỹ
tung bay.
Lá cờ có màu đỏ sậm, giống như bụi đất đã che đi màu sắc vốn có.
Dưới cái nhìn của Sở Duyên, nếu lá cờ này lau sạch bụi, hẳn là màu hồng tươi.
Ở trên lá cờ này, là một văn tự kỳ lạ.
Văn tự này…
Nói thật, Sở Duyên nhìn không hiểu.
Văn tự này là Sở Duyên chưa từng thấy bao giờ.
“Lá cờ này làm sao vậy?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
“Tiền bối ngươi không biết rồi, lá cờ này bài xích dị tộc, ngoại trừ nhân tộc ra,
chủng tộc khác tới gần thành trì, đều bị ngăn cản, không thể tiến lại gần.”
Kim Vũ cười khổ một tiếng, nói.
“Còn có chuyện này sao?”
Sở Duyên tò mò.
Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ lá cờ ở phía trên.
Nghĩ một lát, hắn định đi qua nhìn xem.