Tuy hiện giờ hắn là linh hồn thể, nhưng ban đầu hắn là nhân tộc, có lẽ hắn sẽ
không bị bài xích.
Sở Duyên nâng bước, đi về bên thành trì cũ nát kia.
Hắn còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên dưới chân chấn động mạnh một cái.
Sở Duyên lập tức trôi nổi mà lên, tránh mình bị đánh ngã.
Kim Vũ thì không gặp may mắn như thế.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy chấn động, sau đó ngã lên trên mặt đất.
Cảm giác chấn động này chỉ trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng biến mất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên vội vàng rơi xuống đất lần nữa, kéo Kim
Vũ lên.
“Ngươi không sao chứ?”
Sở Duyên đánh giá Kim Vũ từ trên xuống dưới một lát, dò hỏi.
“Đa tạ tiền bối quan tâm, ta không sao.”
Kim Vũ vội vàng nói.
“Không sao là tốt, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn nhìn xem rốt cuộc có tình huống
gì.
Đột nhiên chấn động, luôn không có khả năng là vùng đại lục này chấn động
một cái…
“Tiền bối đừng lo lắng, tình hình vừa rồi không có gì đáng ngại, chỉ là có người
từ thời đại rất xa sống lại, tạo thành chấn động đối với đại lục mà thôi.”
Kim Vũ giống như biết rất rõ chuyện mới xảy ra, căn bản không có chút bối rối.
“Ngươi biết xảy ra chuyện gì à?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
Có tồn tại từ thời xa xưa sống lại, tạo thành chấn động một cái đối với đại lục
ư?
Đó là thứ gì?
Kim Vũ thấy Sở Duyên không hiểu, không cảm thấy có gì, mà kiên nhẫn giải
thích tường tận với Sở Duyên.
Sau khi Sở Duyên nghe xong toàn bộ, cả người đều hoảng hốt.
Tồn tại từ không biết bao nhiêu năm trước, sống lại ở thời đại này.
Bởi vì động tĩnh sống lại quá to, có khả năng đụng vào đại lục Thiên Kiện, dẫn
tới mặt đất đột nhiên chấn động.
Sở Duyên bắt giữ được từ mấu chốt.
Tồn tại từ không biết bao nhiêu năm trước…
Sống lại…
Đụng vào đại lục Thiên Kiện…
Nước ở đại lục Thiên Kiện này sâu như vậy ư?
Hắn cùng lắm chỉ là kéo da hổ, tự xưng tông chủ của tông môn ẩn thế mà thôi.
Bên người ta động một tí là tồn tại từ không biết bao nhiêu năm trước sống lại.
Nước sâu tới mức quá phận.
Sở Duyên có chút muốn rút lui.
Hắn không biết trạng thái vô địch của mình có thể bảo vệ được mình hay không.
Hay là…
Đi về đại lục Thần Hành trước?
“Kim Vũ, chỗ các ngươi có nhiều người sống lại hay không?”
Sở Duyên hít sâu một hơi, dò hỏi.
Hắn đột nhiên nhớ tới, Kim Vũ này giống như rất bình tĩnh.
Có cảm giác giống như đã luyện thành thói quen.
Luyện thành thói quen đối với chuyện này?
Nghĩ thôi đã thấy sợ.
“Đúng vậy, tiền bối, chỗ bọn ta đúng là có nhiều loại như vậy, ví dụ như lão tổ
của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc bọn ta, đám tiểu bối như bọn ta coi như là thông
qua phương thức này sống lại, chẳng qua động tĩnh bọn ta sống lại không lớn.”
Kim Vũ mở miệng giải thích.
“Các ngươi cũng sống lại à? Không phải là tất cả yêu trên đại lục này, đều sống
lại đấy chứ?”
Sở Duyên có một ý nghĩ lớn mật.
Hắn một đường đi tới, nhìn thấy yêu đều là đủ thể loại, từ trong tử vong sống lại
sao?
Chuyện này cũng quá…
Quá nhiều rồi.
“Đúng vậy, tiền bối ngươi nói đúng hết.”
Kim Vũ gật đầu, thừa nhận.
Sở Duyên: “?”
Làm một lúc lâu, các ngươi đều lớn như vậy sao?
Còn có đại lục này của các ngươi nữa, gọi là đại lục Thiên Kiện gì đó, chẳng
bằng gọi là đại lục Vong Linh thì hơn.
Sở Duyên không kịp nghĩ nhiều.
Trong đầu hắn đột nhiên vang lên giọng nói, đó là giọng nói của hệ thống.
Giọng nói này cũng khiến Sở Duyên thu hồi tất cả ý nghĩ.
Hắn mở kiểu mẫu của hệ thống ra xem theo bản năng.
[Cách kiểm tra đo lường tông môn còn có: Ba ngày lẻ 7 tiếng 23 phút 32 giây.]
[Mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.]
Hả? Còn hơn ba ngày nữa, là tới kiểm tra đo lường tông môn sao?
Nhanh như vậy à?
Sở Duyên có chút hoảng hốt.
Lúc trước hắn vẫn luôn đuổi theo Tà Thần, căn bản không nhớ thời gian, quên
đi cách kiểm tra đo lường tông môn đã không xa.
Trước mắt e rằng phải rời khỏi đại lục này, hắn muốn tìm một chỗ chuẩn bị
kiểm tra đo lường tông môn.
Chuẩn bị chuyện tăng cảnh giới.
Dạy phế một đệ tử, tăng một đại cảnh giới.
Bây giờ, ít nhất hắn có thể tăng ba đại cảnh giới, trở lại cảnh giới Phàm Nhân!
“Kim Vũ, ngươi có biết gần đây có chỗ nào an tĩnh không? Bổn tọa có lĩnh ngộ
trong tu hành, chuẩn bị đột phá.”
Sở Duyên nhìn về phía Kim Vũ, mở miệng nói.
“Nơi an tĩnh sao? Tiền bối, nơi này cách tổ địa của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc ta
không tính là xa, không bằng đến tổ địa của ta đi?”
Kim Vũ đề nghị.
“Có thể.”
Sở Duyên không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Nghe thấy những lời này, Kim Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía thành trì, sau
đó xoay người đi về phía tổ địa của mình.
“Chúng ta có thể bay qua được không?”
Sở Duyên thấy Kim Vũ định dùng phương thức đi bộ, không nhịn được mở
miệng.