Hắn cũng thu thập một chút, chuẩn bị rời đi.
Kim Vũ gật đầu đồng ý, trực tiếp hiển hóa bản thể Kim Sí Đại Bằng, nắm lấy
đám nhân tộc và Lý Thành, bay về phía lãnh địa của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc.
Sở Duyên lẳng lặng nhìn theo Kim Vũ rời đi.
Trước khi rời đi, hắn còn dùng hệ thống tra xét, quét Lý Thành một lần, muốn
xác nhận Lý Thành có thực sự nhất định thành phế vật hay không.
Sở Duyên đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm màn ảnh màu lam trước mặt
mình.
[Đối tượng tra xét: Lý Thành.]
[Chủng tộc:???]
[Tu vi:???]
[Thể chất: Số mệnh chi thể (bản thể thành trì này mang theo đại nhân quả, đại
khí vận, thành trì hóa hình này, trời sinh mang theo số mệnh, vạn kiếp bất xâm,
vạn pháp không thể dính.]
[Bối cảnh: Đại Nhân Quả chi thân.]
[Đánh giá: Đệ tử này cân cước siêu phàm, thiên phú không tầm thường, trên
người có được đại nhân quả, trời không thể hủy, còn không thể diệt, tỷ lệ thành
tài rất cao, mong ký chủ chớ nhận làm đồ đệ.]
Sở Duyên: “?”
Là hệ thống đang chơi ta, hay là hệ thống đang lừa ta?
Hệ thống tra xét này nói nhất định thành tài, bên hình thức dạy học nói nhất
định phế.
Hệ thống này bị tinh thần phân liệt ư? Hay là phân chia rõ ràng?
Sở Duyên hít sâu một hơi, im lặng kêu gọi bên hình thức dạy học một câu, hi
vọng hình thức dạy học có thể cho hắn một lời giải thích.
Theo hắn gọi, màn ảnh hệ thống lập tức lóe lên.
[Mong ký chủ đừng nghi ngờ hình thức dạy học của hệ thống, hệ thống làm
việc, ký chủ cứ yên tâm.]
[Dựa theo vấn đề của ký chủ, đều xuất phát từ hệ thống tra xét, dựa theo hình
thức dạy học kiểm tra đo lường, hệ thống tra xét không chuẩn xác, mong ký chủ
đừng tin hình thức khác ăn nói linh tinh.]
Thực sự bị hắn nói trúng.
Hệ thống này phân chia rõ ràng, hình thức dạy học có cách chơi của hình thức
dạy học, hệ thống tra xét có cách chơi của hệ thống tra xét.
Có phải khi tổng kết còn có hình thức khác vận hành hay không?
Khóe miệng Sở Duyên giật giật, không biết nên nói hệ thống của hắn thế nào
mới tốt.
Chuyện này giống như, tay trái đang nói xấu chân phải?
“Thực sự là kỳ lạ.”
Sở Duyên nói thầm một tiếng, tắt hệ thống.
Hắn vốn định đằng không rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ, hệ thống này thực kỳ lạ,
chẳng bằng lấy ống thẻ xem.
Sở Duyên nghĩ như vậy, lập tức lấy ống thẻ của hắn ra.
Hắn hỏi vấn đề của mình với trời.
Rất nhanh, một quẻ bay ra.
Sở Duyên vẫy tay, cách không lấy quẻ xăm kia.
“Thiên thượng triêu an thành, phi thị nhân gian…”
Sở Duyên: “?”
Những lời này là có ý gì?
Sở Duyên mờ mịt, cảm thấy Lý Thành này giống như rất lớn rất lớn.
Ống thẻ này cho hắn một câu mơ mơ hồ hồ.
Nhưng không khó nghe ra, giống như đang nói, bản thể của Lý Thành này rất
to.
Cộng thêm hệ thống tra xét, cũng nói trên người Lý Thành có đại nhân quả gì
đó.
Theo những tin tức này, rất dễ dàng đưa ra kết luận, Lý Thành không đơn giản.
Nhưng hình thức dạy học của hệ thống đảm bảo với hắn, đệ tử này nhất định
thành phế vật.
Hơn nữa lời nói của hình thức dạy học cũng rất có đạo lý.
Là từ căn bản tới dạy phế, tỷ lệ dạy phế rất cao.
Cho nên…
Vẫn nên tin tưởng hình thức dạy phế đi.
Hình thức dạy phế là vừa xuất hiện, nên coi như đáng tin.
Sở Duyên sờ cằm mình, lại tóm lấy không khí, ý chí thể không có cằm.
Hắn lắc đầu, hắn đè ép rất nhiều ý nghĩ xuống.
Bóng dáng vừa động, bay về phía bầu trời, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt
đã biến mất ở phía chân trời…
…
Đại lục Thiên Kiện, tổ địa của Kim Sí Đại Bằng.
Lúc này, trên một ngọn núi cao.
Kim Vũ đưa đám nhân tốc an trí ở nơi này.
Ngọn núi cao này thuộc lãnh địa tư nhân của hắn ta, cho nên có thể dùng để an
trí nhân tộc.
Tuy đám nhân tộc sợ Kim Vũ, nhưng phát hiện Kim Vũ không muốn lập tức
giết bọn họ, cũng dần thả lỏng cảnh giác, bắt đầu sinh sống ở vùng đất mới này.
Mà Lý Thành thì được Kim Vũ an trí trong động phủ của mình.
Đây là đệ tử của Sở Duyên, hắn ta không dám lười biếng, sau khi an trí xong,
Kim Vũ không rời đi, mà ở lại nơi này.
Hắn ta nhìn Lý Thành vẫn luôn nhắm mắt, cảm thấy tò mò.
Người này nhìn bình thường không có gì lạ, rốt cuộc có điểm nào đặc biệt.
Có thể trở thành đệ tử của tiền bối, chắc chắn có chỗ bất phàm.
Nhưng hắn ta không nhìn ra, có chỗ nào bất phàm.
“Đệ tử của tiền bối, nhìn kiểu gì cũng là một phàm nhân, rốt cuộc bất phàm chỗ
nào…”
Kim Vũ cau mày nói.
Hắn ta gần như vươn đầu tới trước mặt Lý Thành.
Hai người cách xa nhau chưa tới nửa mét.
Ngay sau đó, Lý Thành vẫn luôn ngồi khoanh chân đột nhiên mở mắt ra.
Hắn ta mở mắt, chỉ trong nháy mắt nhìn thẳng vào Kim Vũ.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại…
Rầm!