Nói ra, thành trì che chở những nhân tộc này, dù thế nào xem như bị hắn cướp
đi.
Nói thế nào hắn cũng phải chịu trách nhiệm với những nhân tộc này mới được.
Nhưng hắn chịu trách nhiệm kiểu gì đây?
Sở Duyên khẽ nhíu mày, suy nghĩ chuyện này.
Làm thịt tất cả yêu trong vòng trăm dặm ư?
Chuyện này không thỏa đáng lắm.
Nếu làm như vậy, trái lại sẽ khiến mọi chuyện trở nên lớn hơn nữa.
Hay là dẫn đám nhân tộc này về đại lục Thần Hành?
Ngay khi Sở Duyên nghĩ tới đây, phía xa truyền tới giọng nói.
“Tiền bối!”
Sở Duyên ngẩng đầu lên nhìn.
Kim Vũ ở phía xa mang theo yêu khí cuồn cuộn mà đến.
“Là yêu tộc!”
Đám nhân tộc ở xung quanh thấy Kim Vũ đến, cả đám lập tức luống cuống,
không có bất cứ ý chí chiến đấu nào, chỉ có sợ hãi vô tận.
Nếu không phải Sở Duyên đứng ở đây, bọn họ đều đã trực tiếp chuồn đi.
“Đừng kinh hoảng.”
Sở Duyên nhìn biểu hiện của đám người, lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu, rồi
không nói thêm gì nữa.
Cơ thể hắn vẫn che chở trước mặt Lý Thành như cũ, che chở đệ tử bảo bối này.
Đệ tử này là hệ thống cam đoan nhất định sẽ thành phế vật…
…
Đại lục Thiên Kiện, chỗ thành trì cũ nát.
Sở Duyên nhìn Kim Vũ khúm núm, giống như tiểu đệ đứng trước mặt mình,
không khỏi cười nói.
“Sao thế, chuyện của ngươi giải quyết xong rồi à?”
Sở Duyên mở miệng, hỏi một câu.
“Giải quyết xong, giải quyết xong, vừa rồi nhận thấy được dị tượng ở đây, suy
đoán là tiền bối, cho nên lập tức chạy tới.”
Kim Vũ cung kính trả lời.
Hắn ta không dám nói chuyện mình gặp phải ở đại lục Thần Hành.
Theo ý hắn ta, những chuyện này thực sự quá mất mặt.
Hắn ta đều xấu hổ mở miệng.
Bị người khác đuổi đi giống y như con chó, chỉ có thể nói đã giải quyết xong.
“Ừm, động tĩnh ở nơi này thực sự là do ta làm, thành trì kia không còn nữa,
nhân tộc ở nơi này mất đi che chở, chuyện này có liên quan tới bổn tọa, ngươi
có thể bố trí nơi ở cho những nhân tộc này không?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi ý kiến.
“Bố trí chỗ ở cho những nhân tộc này ư?”
Kim Vũ quay đầu nhìn thoáng qua đám nhân tộc, phần lớn đều là phàm nhân,
chỉ có một số nhỏ là tu sĩ, hơn nữa tu vi yếu tới mức không khác người bình
thường.
Trên cơ bản có thể nói, toàn bộ nơi này là phàm nhân.
Chiến lực của nhân tộc ở đại lục Thiên Kiện đã sớm không còn.
Những người này chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi.
Muốn che chở…
Thực sự là hơi phiền phức.
Nhưng mà đây là tiền bối dặn dò, cho dù phiền phức, hắn ta cũng cần đồng ý
mới được.
“Vâng! Tiền bối, ta nhất định sẽ cố gắng che chở!”
Kim Vũ gật đầu, đồng ý.
“Ừm, ngươi đã đồng ý, bổn tọa sẽ không để ngươi đồng ý không công, bổn tọa
tính là nợ ngươi một ân tình, nếu như sau này có cần, bổn tọa còn ở đây có thể
liên lạc với bổn tọa.”
Sở Duyên cười hài lòng, mở miệng hứa hẹn.
Nếu hắn dựa vào hệ thống này lật người, đến lúc đó sẽ thành lão đại chân chính.
Dẫn theo Kim Vũ, không phải không thể được.
“Vậy thì đa tạ tiền bối!”
Vẻ mặt Kim Vũ vui vẻ, vội vàng nói.
“Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể dẫn nhân tộc rời đi, bổn tọa còn
có chuyện khác.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Vâng, vậy tiền bối, ta…”
Kim Vũ còn chưa nói xong.
Ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Lý Thành ngồi khoanh chân phía sau Sở
Duyên, không khỏi sửng sốt một lát.
“Tiền bối, người này là?”
Kim Vũ nghi ngờ hỏi một câu.
“Đây là đệ tử của ta, tên là Lý Thành, đúng rồi, đệ tử của ta ngươi cũng dẫn đi
đi, cùng che chở, nhưng ngươi cần đảm bảo, bảo vệ an nguy của đệ tử ta, có khả
năng làm được không?”
Sở Duyên giống như đột nhiên nhớ tới Lý Thành, vội vàng mở miệng nói.
Hắn chắc chắn không rảnh nhìn chằm chằm.
Dù sao hắn còn phải tiếp tục đi tìm đệ tử.
Hệ thống mở hình thức dạy học, cho không cảnh giới, loại chuyện này có thể
ngộ nhưng không thể cầu.
Có thể nhiều chút cảnh giới, đương nhiên là tốt nhất.
“Đây là đệ tử của ngươi sao?”
Kim Vũ thật cẩn thận nhìn thoáng qua Lý Thành, giống như muốn nhìn xem, đệ
tử của Sở Duyên bất phàm cỡ nào.
Nhưng cho dù hắn ta nhìn thể nào, hắn ta cũng không nhìn ra được manh mối.
Người này…
Giống như một phàm nhân thông thường.
“Đừng nhìn nữa, hiện giờ hắn chỉ là một người bình thường, nhưng đệ tử của
bổn tọa, tương lai đương nhiên là người mạnh nhất.”
Sở Duyên thấy ánh mắt Kim Vũ, không nhịn được mở miệng nói một câu.
Nhân tiện khoác lác thật trâu bò.
Hắn muốn đệ tử này thành phế vật, nhưng ở trước mặt người ngoài, vẫn nên nói
phét một chút mới tốt.
Dù sao khoác lác đệ tử, đệ tử cũng không thành tài, có gì phải sợ.
Kim Vũ nghe thấy thế, nhìn thoáng qua Lý Thành, đối với lời Sở Duyên nói,
hắn ta không có chút nghi ngờ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này Sở Duyên mới bảo Kim Vũ hành động, dẫn
theo đám nhân tộc còn sót lại và Lý Thành rời đi.