Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 830

Sau khi Sở Duyên đồng ý, tộc trưởng của long tộc cho Sở Duyên rất nhiều bảo

vật.

Lại sau đó, tộc trưởng của long tộc đề nghị so tài với Sở Duyên.

Bảo là muốn kiểm tra thực lực của Sở Duyên, để sắp xếp chức vị của hắn.

Đương nhiên là Sở Duyên đồng ý.



Trong khu đất trống ở tổ địa long tộc.

Sở Duyên và tộc trưởng long tộc Ngao Thiên lần lượt đứng trên hai cây cột,

đứng đối diện nhau.

Phía dưới bọn họ, vô số tộc nhân của long tộc đang quan sát hai người so tài.

Trên cột, Ngao Thiên nhìn về phía Sở Duyên ở trước mặt thân hình mơ hồ,

nhưng khí chất vẫn bất phàm, vô cùng hài lòng gật đầu.

“Đạo hữu, có bản lĩnh gì cứ việc ra tay, đừng nương tay, ngươi càng mạnh, có

thể đạt được danh vọng càng cao trong long tộc, đạt được đãi ngộ cũng rất cao.”

Ngao Thiên mở miệng nói.

“Đạt được đãi ngộ rất cao sao? Ngươi nghiêm túc chứ?”

Sở Duyên nghe thấy thế, lập tức không ủ rũ nữa.

Hắn nắm túi trữ vật đầy bảo vật trên tay, trong lòng hừng hực.

Nếu thực sự là như vậy, vậy hắn không khách sáo nữa.

“Đương nhiên, nếu đạo hữu bất phân thắng bại với ta, đương nhiên đãi ngộ tăng

gấp bội!”

Ngao Thiên gật đầu, xác nhận.

“Vậy nếu thắng ngươi thì sao?”

Sở Duyên hít sâu một hơi.

Đó không phải là tâm tư nghiêm trọng, mà là tâm tư hưng phấn.

“Đạo hữu nói đùa rồi, nếu đạo hữu có thể thắng ta, vị trí tộc trưởng của long tộc

này sẽ do ngươi làm! Điều động tất cả tài nguyên của long tộc, cho ngươi nắm

giữ!”

Ngao Thiên nở nụ cười.

Đánh bại lão ta sao? Đây là đang nói đùa ư?

Lão ta là tộc trưởng của long tộc, trong long tộc, ngoại trừ lão tổ mạnh nhất ra

muốn đánh bại lão ta không phải là chuyện viễn tưởng à?

“Những lời này là thật ư?”

“Là thật!”

Chiếm được xác nhận, trong mắt Sở Duyên chậm rãi tràn ngập sát khí.

“Đạo hữu, ta khuyên ngươi đừng nghĩ quá nhiều, chiến lực của ta, cả đại lục

Thiên Kiện cũng khó gặp địch thủ, ngươi… Ngươi…”

Ngao Thiên vừa định làm ra vẻ một lát, cho đám tộc nhân của long tộc ở phía

dưới nhìn xem.

Ngay sau đó, lão ta thấy được cảnh tượng lão ta trọn đời khó quên.

Sở Duyên đứng ở chỗ đó, trong tay nâng một quang cầu vĩ đại giống như mặt

trời.

Quang cầu to lớn, khoảng chừng mấy ngàn trượng, đặt ở chỗ nào, lập tức dẫn

tới cự chiến ở không gian bốn phía, uy áp khiến người ta cảm thấy áp lực lập

tức tỏa ra.

Sở Duyên nâng quang cầu mặt trời chói chang này đang từng bước đi tới.

Đừng!

Đừng tới đây!

Ngao Thiên trợn to hai mắt, trong lòng điên cuồng gầm thét.

Lão ta rất muốn bảo Sở Duyên tránh ra, nhưng không biết mở miệng kiểu gì.

Nhìn Sở Duyên nâng quang cầu vĩ đại, Ngao Thiên có một loại cảm giác, một

khi lão ta bị quang cầu đánh trúng, e rằng cả người đều không còn.

Quang cầu giống như mặt trời này, khiến Ngao Thiên cảm nhận được cảm giác

uy hiếp cực hạn.

Quang cầu vĩ đại này tuyệt đối có thể uy hiếp được sinh mệnh của lão ta!

“Đạo hữu! Thủ hạ lưu tình!”

Ngay khi Ngao Thiên cảm thấy mình sắp xong đời, giọng nói hơi kinh hoảng

truyền tới.

Chỉ thấy một long ảnh khổng lồ bất chợt lóe lên.

Ngay sau đó, trong vùng đất trống này, bóng dáng một lão giả xuất hiện.

“Đạo hữu! Không biết long tộc ta đắc tội đạo hữu chỗ nào, mong đạo hữu

nương tay, long tộc ta thực sự xin lỗi đạo hữu, đạo hữu không cần phải hủy diệt

cả long tộc!”

Lão giả này nhìn quang cầu cự đại trên tay Sở Duyên, trong đôi mắt tràn ngập

kiêng kị.

Rất rõ ràng, lão ta vô cùng e sợ quang cầu vĩ đại trên tay Sở Duyên.

Ngao Thiên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cuối cùng lấy lại tinh thần.

“Lão tổ! Đạo hữu! Hiểu lầm thôi! Đây đều là hiểu lầm! Đạo hữu nhanh thu thần

thông, trận so tài này ngươi thắng, ta không phải đối thủ của ngươi!”

Ngao Thiên vội vàng mở miệng.

Nhìn quang cầu vĩ đại trên tay Sở Duyên, lão ta thực sự sợ hãi.

Sợ Sở Duyên thực sự ném quang cầu này xuống, vậy thì lão ta sẽ xong đời.

Có lẽ không chỉ lão ta, cả long tộc cũng xong đời theo.

Thực sự là uy áp của quang cầu này quá mạnh.

“Tính ta thắng sao?”

Sở Duyên sửng sốt một lát, nghe thấy thế, trái lại không có ý định ném quang

cầu đi.

Trầm tư một lát, thì chậm rãi thu tay lại, tản quang cầu đi.

Cảm nhận được uy áp của quang cầu biến mất, không chỉ Ngao Thiên thở phào

nhẹ nhõm, tất cả long tộc xem so tài cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ cũng sợ chiến đấu lan tới gần bọn họ.

Nếu thực sự như vậy, vậy thì xem so đấu bị đánh chết, truyền ra long tộc sẽ mất

sạch mặt mũi.

Đường đường là long tộc, đa số tộc nhân vì xem so đấu mà bị đánh chết, dẫn tới

nguyên khí của long tộc bị thương…

Truyền chuyện này ra ngoài, còn mặt mũi gặp người khác ư?

Đại lục Thiên Kiện, tổ địa long tộc, trong một điện đường.

Lúc này, lão tổ của long tộc dẫn theo tộc trưởng long tộc cùng với rất nhiều

trưởng lão của long tộc, đưa Sở Duyên tới một động phủ vô cùng xa hoa.
Bình Luận (0)
Comment