Lão tổ long tộc thấy được chiến lực có thể nói là khủng bố của Sở Duyên xong,
quyết định rất nhanh, phải giữ Sở Duyên ở lại, gia nhập long tộc, tăng nội tình
của long tộc bọn họ.
Còn chức vị của Sở Duyên…
Đương nhiên không phải vị trí tộc trưởng của long tộc.
Tất nhiên, đây không phải nói không thể cho Sở Duyên làm vị trí tộc trưởng của
long tộc.
Mà lão tổ long tộc cảm thấy, cho Sở Duyên làm tộc trưởng long tộc, có chút
không xứng, ừm, vị trí tộc trưởng long tộc này không xứng thật.
Cho nên Sở Duyên làm một trong những lão tổ của long tộc.
Từ trên danh nghĩa mà nói, Sở Duyên là lão tổ thứ mười ba của long tộc.
Đạt được danh phận này, Sở Duyên cũng cảm thấy sững sờ, mơ mơ màng màng
tiếp nhận.
Chuyện này ai có thể tin tưởng, hắn đi tìm đệ tử có thể dạy thành phế vật, mơ
mơ màng màng làm lão tổ của long tộc?
Nhưng mà long tộc cho thực sự quá nhiều thứ, Sở Duyên không đồng ý cũng
không được.
…
Sau khi lăn qua lăn lại một lát, Sở Duyên quay về trong động phủ long tộc sắp
xếp cho mình.
Hắn ở trong động phủ, nhìn một đống bảo vật lấp lóe bảo quang bên cạnh mình,
cười vô cùng vui vẻ.
Sở mỗ hắn vẫn là lần đầu tiên có được nhiều bảo vật như thế.
Đủ loại bảo vật đều có, vô số kể.
Sóng này quả thực kiếm lớn.
Sở Duyên cầm lấy thanh kiếm vỏ tỏa ra kiếm khí, tay sờ lên chuôi kiếm, trong
lòng vô cùng hài lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn sờ bảo kiếm có tiếng tăm như vậy.
“Mấy đệ tử kia của ta, sau này có cơ hội gặp mặt, trái lại có thể cho bọn họ mấy
thứ này phòng thân.”
“Kiếm này có thể cho Lạc Nhi…”
“Hình như lá cờ này là bày trận còn dùng để phòng thân? Cho Hàn Nhi là
được…”
“Còn thứ này…”
Sở Duyên lấy rất nhiều bảo vật trong đống bảo vật ra, dự định đưa cho các đệ tử
của hắn.
Hắn nhận những đệ tử này nhập môn, vốn có ý dạy thành phế vật, nhưng một số
đệ tử này vẫn thành tài.
Ván đã đóng thuyền, hắn tức giận cũng vô dụng, chẳng bằng lựa chọn khi đối
mặt với đám đệ tử này, làm tốt chức trách của một sư tôn.
Nói ra, hắn chưa bao giờ tặng những đệ tử này bảo vật gì.
Trước đây là điều kiện không cho phép, bây giờ Sở mỗ hắn đã giàu có.
Như vậy có cơ hội chắc chắn phải tặng mỗi người mấy kiện mới được.
Đây không phải là vấn đề khoe khoang, đây đơn thuần là hắn quan tâm đệ tử mà
thôi.
Sở Duyên chậm rãi kiểm kê, rốt cuộc chỗ hắn có bao nhiêu bảo vật…
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Chỉ trong nháy mắt, mấy chục ngày qua đi.
Sở Duyên vẫn không rời khỏi động phủ như cũ.
Hắn ngoại trừ kiểm kê bảo vật ra, thì thăm dò rõ ràng đặc tính của những bảo
vật này.
Dựa theo ý nghĩ của Sở Duyên, hắn còn phải ký tên trên mỗi bảo vật nhỏ này.
Nhưng không đợi hắn bắt đầu ký, tộc trưởng của long tộc Ngao Thiên tới đây.
Sở Duyên bất đắc dĩ, chỉ có thể cất rất nhiều bảo vật đi, đi ra khỏi động phủ, gặp
mặt Ngao Thiên.
Bên ngoài động phủ, Ngao Thiên chạm mặt Sở Duyên.
Lúc này Ngao Thiên hành đại lễ, còn thiếu khấu đầu mười tám cái với Sở
Duyên.
“Ngao Thiên tham kiến lão tổ!”
Ngao Thiên vô cùng khó xử nói một câu như vậy.
Lão ta thực sự không ngờ tới, rõ ràng lúc trước còn xưng hô đạo hữu, so tài với
lão ta xong, chỉ trong nháy mắt biến thành lão tổ của long tộc, ngay cả lão ta
gặp mặt cũng phải xưng lão tổ mới được.
Điều này khiến thể diện của tộc trưởng long tộc như lão ta mất sạch.
“Ừm, có chuyện gì?”
Sở Duyên khẽ gật đầu, cười hỏi.
Hắn không biết suy nghĩ của Ngao Thiên, dù sao chính hắn không có mâu thuẫn
gì đối với danh hiệu lão tổ này, chịu thiệt cũng không phải hắn.
Hơn nữa, thân phận lão tổ của long tộc, còn có được nhiều bảo vật như thế.
Nếu không phải không được, hắn còn muốn kiêm nhiệm lão tổ các tộc.
“Lão tổ, bên đại lão tổ có chuyện truyền tới, yêu sư ra lệnh cho lão tổ các tộc
đến vạn yêu cung nghị sự, ngươi cũng là một trong những lão tổ của long tộc,
nên đến đó.”
Ngao Thiên cúi đầu, nói.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên sửng sốt một lát.
Lúc này mới qua bao lâu, đã có chuyện xảy ra ư?
Yêu sư? Chính là người chấp chưởng cả đại lục mà Kim Vũ nói à?
“Ngươi có biết là chuyện gì không?”
Sở Duyên nhìn về phía Ngao Thiên, hơi nhíu mày hỏi.
“Lão tổ, chuyện này ta đâu biết, nhưng mà nghe nói, hình như là khởi xướng tấn
công với chỗ nào đó, cần lão tổ các tộc đến bàn bạc.”
Ngao Thiên mở miệng đáp.
“Vậy sao? Không phải là đánh nhau đấy chứ?”
Sở Duyên sờ cái cằm hư vô của mình, chậm rãi nói.
“Đánh nhau? Lão tổ, lão tổ các tộc của yêu tộc chỉ bàn bạc mà thôi, vì sao sẽ
đánh nhau?”
Lần này tới lượt Ngao Thiên mơ hồ.
Lão ta có chút không hiểu rõ ý nghĩ của lão tổ mới này.