Hắn tiến về trước một bước, muốn nhìn cụ thể.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì, giữa mũi tràn ngập mùi khét.
Hương vị này cũng hấp dẫn Sở Duyên.
Sở Duyên nhìn về phía truyền tới mùi khét, ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy cách đó không xa, một thứ gì đó cháy đen đang trôi nổi trên mặt nước.
Sở Duyên nhìn kỹ, lập tức sửng sốt một lát.
Rõ ràng là một người, người nọ bị lôi điện đánh trúng, toàn bộ cơ thể đã cháy
đen.
Hơn nữa bây giờ nhìn, rõ ràng là người này đã không còn dấu hiệu sinh mệnh.
“Bị lôi điện đánh chết, đây là người tạo nghiệt cỡ nào, chậc chậc.”
Sở Duyên lắc đầu.
Cảm thấy đau khổ thay người này.
Một người đang bình thường, bị lôi điện đánh chết, đây là tạo nghiệt lớn cỡ nào,
ngay cả ông trời đều không nhìn nổi.
Khi Sở Duyên muốn đi xuống nhìn xem, bỗng nhiên trong lúc này, gió nổi mây
phùn, Thiên Địa giống như tối lại.
Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, bốn phương tám hướng có vô số lôi điện đang
đánh qua, vạn lôi lao nhanh cùng lắm chỉ như vậy mà thôi.
Từng lôi đình thô cỡ thùng nước đánh qua.
Lúc này, giống như ngày tận thế.
Sở Duyên cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết
phải làm sao.
Sở Duyên không cử động, trên bầu trời không ngừng xuất hiện lôi điện, căn bản
không đánh Sở Duyên.
Mà hoàn toàn tránh Sở Duyên, đánh về phía bốn phương tám hướng.
Hình ảnh vạn lôi lao nhanh này kéo dài khoảng mấy phút mới dừng lại.
Khi vạn lôi dừng lại, Sở Duyên cảm nhận được ý chí thể của mình thiếu chút
nữa tiêu tán đi.
Đều là bị dọa sợ.
Đây là xảy ra chuyện gì thế…
Vậy mà có thể khoa trương như vậy.
Vạn lôi lao nhanh…
Sở Duyên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế mình ở trong không trung an toàn đi
xuống.
Đúng lúc này, một tiếng cười to truyền từ trong đáy biển ra.
“Ha ha ha ha! Cuối cùng Thương Dương ta cũng sống lại! Thiên Đạo, ngươi
không thể áp được ta nữa đâu!”
Giọng nói này truyền đến.
Sở Duyên vốn chưa hoàn hồn lại hoảng sợ.
“Chưa kết thúc à?”
Sở Duyên lập tức nổi giận.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trong hải dương.
Ở trong tầm mắt của hắn, một bóng người phá hải mà ra, muốn xông lên phía
chân trời.
Là tên này kêu sao?
Sở Duyên không khách sáo chút nào, hắn giơ tay lên chưởng đánh một vòng
sáng kim sắc qua.
Bùm!
Vòng sáng kim sắc chém qua, không gian vặn vẹo không thôi, giống như sẽ
nghiền nát bất cứ lúc nào, bên trong ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
Vòng sáng kim sắc giống như kim quang, đánh mạnh về phía bóng người nhảy
tới mặt biển.
Bùm bùm bùm!
Hai bên va chạm nhau.
Bóng người kia thậm chí còn chưa kịp kêu to, đã hóa thành hư ảo tiêu tán trong
Thiên Địa.
“Kêu đi, lại kêu một tiếng thử xem!”
Sở Duyên vẫn chưa hết giận.
Nhưng mà khi hắn thấy bóng người lao ra khỏi mặt biển đã bị diệt, trong lòng
hắn không nhịn được xuất hiện cảm giác vui sướng.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, trực tiếp tách ra hết lửa giận còn sót lại của hắn.
“Loại cảm giác này…”
Sở Duyên rơi vào trầm tư.
Loại cảm giác hưng phấn, vui sướng này, hắn vô cùng quen thuộc.
Lần trước khi chơi độc thủ ở đại lục Thiên Kiện, làm thịt đám Thiên Kiêu của
yêu tộc cũng xuất hiện cảm giác này.
Lần này loại cảm giác đó lại tới nữa, Sở Duyên không biết cảm giác này từ đâu
mà tới, nhưng loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, như vậy là
đủ.
Khi trong lòng Sở Duyên vui sướng, cả hải dương đột nhiên chấn động.
Bùm!
Vài lưu quang từ hải vực đằng xa bay lên, đánh ra sóng nước kinh thiên.
Âm hưởng vô cùng vĩ đại, cho dù ngăn cách khoảng cách xa đều có thể nghe
thấy.
Sở Duyên khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ mấy lưu quang này, cũng giống như bóng dáng hắn mới đánh?
Nếu là như vậy, Sở Duyên cảm thấy, hắn cần ra tay lần nữa.
Dù sao bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm.
Sở Duyên vừa định đuổi theo đám lưu quang bay lên, nhưng nghĩ lại, đánh từng
cái qua, hình như vô cùng phiền phức, chẳng bằng hắn phân hóa vòng sáng kim
sắc ra, cùng đuổi bắt những lưu quang kia.
Nếu đánh bại những lưu quang này, hắn còn xuất hiện cảm giác vui sướng hưng
phấn, như vậy…
Vui sướng gấp n lần bắt đầu?
Nghĩ như vậy, đôi mắt Sở Duyên lập tức sáng lên, hắn không có ý tốt nâng bàn
tay tội ác lên…
…
Đại lục Thiên Kiện, trong vạn yêu cung.
Lúc này, bầu không khí trong cung ngưng kết dị thường.
Yêu sư và Kế Mông đang đứng sóng đôi.
Trên người hai người đều không biểu lộ ra dị tượng gì, nhưng khí thế vô hình
đang tỏa ra.
“Kế Mông, ngươi hơi quá đáng đấy.”
Vẻ mặt yêu sư âm u dị thường, trong lòng bàn tay lão ta mơ hồ xuất hiện hư ảnh
quyển sách.
Lão ta rất muốn ra tay, giết chết Kế Mông.
Nhưng chút lý trí cuối cùng hạn chế lão ta.
“Quá đáng? Ta quá đáng như thế nào? Ta chỉ phái mấy người của long tộc đến
sâu hải vực mà thôi, sao lại quá đáng? Càng sâu hải vực hơn, có thể hấp dẫn
càng nhiều lực lượng của Thiên Địa mới, ta là vì bệ hạ sống lại, đại cường giả
thời đại cũ sống lại, chẳng lẽ không được ư?”
Kế Mông cười mỉa một tiếng, mở miệng nói.