Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 841

Lão ta đứng trước mặt Kế Mông, giọng nói tràn ngập trào phúng Kế Mông.

Nghe thấy những lời này, biểu cảm của Kế Mông không có bất cứ biến hóa gì,

vẫn đứng ở đó như cũ, nhưng trong mắt lão ta cũng có một chút hổ thẹn.

Lần này ngay cả lão ta, cũng cảm thấy hành động của mình là sai.

Một điểm chính xác duy nhất, chính là không lựa chọn khiến bệ hạ sống lại

trước.

Lão ta thực sự không đoán ra, lực lượng trấn áp của Thiên Đạo mới ở hải vực

mạnh cỡ nào.

Thủ đoạn khiến đám Thương Dương chết là gì.

Mọi chuyện đều quá thần bí.

Lần đầu tiên Kế Mông cảm thấy, có lẽ thời đại mới không đơn giản như bọn họ

tưởng tượng.

Thời đại mới này, thần bí hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.

Khi Kế Mông nghĩ tới đây, một dòng khí tức xuất hiện bên hải vực.

Khí tức xuất hiện không lâu, lại biến mất.

Sau khi khí tức biến mất, lại có khí tức khác xuất hiện, nhưng một lát sau lại

biến mất.

Tới tới lui lui vài lần như thế, Kế Mông ngây ngẩn cả người, yêu sư cũng ngây

ngẩn cả người.

Bọn họ đều hiểu rõ, mỗi khí tức đại biểu cho cái gì.

Cũng hiểu rõ mỗi khí tức biến mất đại biểu cho cái gì.

Mỗi khí tức đều là một người thời đại cũ sống lại.

Mà mỗi khí tức biến mất, thì đại biểu người thời đại cũ đã chết.

“Rốt cuộc đây là thứ gì, chẳng lẽ lực lượng của Thiên Đạo mới ở hải vực cường

đại như thế ư?”

Kế Mông nghiến răng nghiến lợi nói…

Chỗ hải vực, Sở Duyên đang không ngừng chạy đi.

Đôi mắt của hắn được trạng thái vô địch thêm vào, giống y như rada.

Đảo qua một cái, bất cứ thứ gì đều không thể chạy thoát.

Một khi có thứ gì đó xuất hiện, hắn sẽ lập tức bắt giữ được.

Rất rõ ràng, Sở Duyên đang tìm thứ gì đó.

Mà hắn tìm kiếm, ngoại trừ những yêu quái bay từ đáy biển ra, còn có thể là gì.

Sở Duyên tìm kiếm một lát xong, rất nhanh thì phát hiện, những thứ hắn càng

giết càng hưng phấn này chính là yêu tộc.

Những yêu tộc bay từ đáy biển ra, sau khi hắn làm thịt xong sẽ vô cùng hưng

phấn.

Trí mạng nhất chính là, loại hưng phấn này sẽ nghiện.

Sở Duyên cảm thấy nghiện chuyện này.

Mới đầu hắn còn được, có thể chỉ trong nháy mắt bắt giữ được đám yêu tộc bay

từ đáy biển ra.

Nhưng sau khi hắn sát phạt một lát, thì không có nhiều yêu tộc dám bay từ đáy

biển ra.

Cho dù bay ra, cũng chỉ lén lút.

Cũng có cảnh tượng như bây giờ, Sở Duyên đang tìm kiếm khắp nơi, bắt đám

yêu tộc này, trực tiếp dùng vòng sáng kim sắc bao trùm nghiền giết.

Không vì chuyện gì khác, bởi vì cảm giác sung sướng chỉ trong nháy mắt.

“Các bảo bối của ta, các ngươi đang ở đâu? Mau ra đây.”

Sở Duyên lẩm bẩm, đôi mắt đều đang tỏa sáng.

Đó là loại ánh sáng bắt giữ con mồi.

Sở Duyên một đường phi hành, càng bay càng nhanh.

Không biết bay bao lâu, ở phía trước hắn dần xuất hiện hình dáng mơ hồ.

Sở Duyên còn tưởng gặp được “con mồi”, lúc này giơ tay chuẩn bị ném vòng

sáng kim sắc qua.

Nhưng vòng sáng kim sắc còn chưa vứt qua, một giây sau thì sửng sốt.

Ở trong tầm mắt của hắn, phía trước đâu có con mồi gì, rõ ràng là đại lục.

Đại lục Thiên Kiện!

Hắn quay về nơi này khi nào thế?

Sở Duyên nhìn thấy mình quay về đại lục Thiên Kiện, chỉ trong nháy mắt tỉnh

táo.

Tâm tư “đi săn” gì đó, đều đã quên.

Hắn trở về.

Sở Duyên lắc đầu, thiếu chút nữa hắn quên mất, hắn còn chuyện chính cần làm,

sao có thể luôn lượn lờ trong hải vực được.

Nếu trở về, vậy thì trực tiếp trở về đi.

Lần sau có rảnh lại tới nơi này chơi.

Hải vực này đúng là vô cùng thú vị.

Lần sau trở lại.

Sở Duyên nhớ tới vui sướng mấy ngày nay, không nhịn được lộ ra nụ cười.

Hắn không suy nghĩ bao lâu, bóng người vừa cử động, nhanh chóng đi về phía

đại lục Thiên Kiện ở phía xa.

Chỉ một lát sau, hắn đã quay về đại lục Thiên Kiện.

Sở Duyên vốn định trực tiếp về long tộc, nhưng không đợi hắn có động tác, ở

phía xa có bóng người bay qua.

Sở Duyên ngẩng đầu nhìn, thì nhận rõ người tới.

Người tới không phải là yêu sư sao?

Yêu sư bay tới, nhìn thấy Sở Duyên thì vô cùng mừng rỡ, trên gương mặt tràn

ngập vui mừng.

“Nguyên Sơ đạo hữu! Ngươi còn sống ư?”

Yêu sư vừa tới, mở miệng đã nói một câu như vậy.

Sở Duyên ở một bên nghe thấy thế, tâm trạng vốn hơi sung sướng lập tức bùng

nổ.

Người này…

Có biết ăn nói không vậy?

Gặp mặt đã hỏi hắn còn sống à?

Muốn hắn ngoẻo như vậy à?

“Yêu sư, ngươi nói như vậy không được tốt lắm đâu… Đợi đã, ý của ngươi là,

rất nhiều người đều chết rồi ư?”

Sở Duyên đột nhiên kịp phản ứng.

Ý của yêu sư này, không phải là đám lão tổ cùng xuất phát lúc trước, đều chết

rồi đấy chứ?

Cho nên yêu sư này nhìn thấy hắn, mới cảm thấy vô cùng kinh hãi.

“Đúng vậy, Nguyên Sơ đạo hữu ngươi không biết đâu, lão tổ các tộc ra ngoài

lúc trước gần như đã chết, ngươi xem như người đầu tiên trở về, Nguyên Sơ đạo

hữu, vất vả cho ngươi quá, có thể còn sống từ nơi như vậy trở về…”

Yêu sư vô cùng cảm khái.
Bình Luận (0)
Comment