“Khởi bẩm ký chủ, công pháp này tên là Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp.”
Trí năng nhân công thản nhiên đáp một câu.
“Công pháp này là gì thế? Không bằng để ta xem? Ta xác định xem công pháp
này có tác dụng gì.”
Sở Duyên ho khan hai tiếng, mở miệng nói.
“Được, ký chủ.”
Trí năng nhân công gật đầu đáp.
Sở Duyên nghe thấy thế, đôi mắt trợn to, không biết làm thế nào.
Xoa xoa.
Dễ dàng lừa gạt công pháp tới tay như vậy ư?
Chuyện này quá đơn giản rồi.
Không đợi Sở Duyên nghĩ nhiều, từng tin tức bay vào trong đầu hắn.
Những tin tức này nhanh chóng hình thành một bộ công pháp.
Sở Duyên vô cùng hưng phấn, rất nghiêm túc nhìn qua.
Sau đó…
Sau đó hắn phát hiện, hắn hoàn toàn nhìn không hiểu công pháp này.
Công pháp này…
Là gì đây?
Mở mỗi chữ công pháp ra, hắn đều thấy hiểu, còn hiểu rất rõ.
Nhưng khi phần lớn công pháp tổ hợp lại, hình thành một bộ công pháp, hắn lại
không hiểu nổi…
Sở Duyên im lặng.
Vừa rồi hắn nghe trí năng nhân công mở hình thức dạy học, giảng giải bộ công
pháp này.
Nghe xong trí năng nhân công của hình thức dạy học giảng giải xong, lại nhìn
công pháp này lần nữa, vậy mà hắn phát hiện, mình không hiểu một chút nào?
Đây là nguyên nhân gì?
Ánh mắt Sở Duyên sâu xa nhìn về phía trí năng nhân công.
“Mong ký chủ đừng nghĩ nhiều, đều không phải là hình thức dạy học không cho
ngươi công pháp, mà là tư chất của ký chủ có hạn, không thể tu hành những
công pháp này.”
Trí năng nhân công nói như vậy.
Sở Duyên: “…”
Tư chất kém…
Con mẹ nó có công pháp trâu bò như thế, nhưng không thể tu luyện, đây quả
thực là hành hạ.
Cuối cùng vẫn tại kiểu mẫu người qua đường…
Sở Duyên im lặng tiếp nhận tư chất của mình.
Không muốn nói nhiều với trí năng nhân công này nữa.
Hắn tiếp tục ở lại, cũng vô dụng.
Trái lại còn nhớ tới câu nói kia của trí năng nhân công.
Tư chất của ký chủ có hạn.
Sở Duyên im lặng rời khỏi không gian bắt chước, không dám nhiều lời câu nào.
Tư chất có hạn này, hắn có thể làm gì? Hắn cũng rất bất đắc dĩ mà.
Hắn không thể đi luân hồi một đợi, thay đổi tư chất…
…
Bên ngoài động phủ của đại lão tổ long tộc.
Lâm Mạc đến nơi này, vẻ mặt hắn ta hơi đờ đẫn, giống như chưa lấy lại tinh
thần.
Nhưng một lát sau, hắn ta hoàn hồn lại.
Hắn ta nhìn bốn phía một lát, lại nhìn mình một lát, sau đó hắn ta hơi nhắm mắt
lại.
Xác định một lần, công pháp trong đầu vẫn còn tồn tại, hắn ta mới chắc chắn
những chuyện vừa trải qua không phải là đang nằm mơ.
Nhất thời, hắn ta hưng phấn hơn.
Cuối cùng hắn ta cũng có thể tu luyện sao?
Tất cả tâm nguyện của hắn ta, cũng có thể hoàn thành rồi hả?
Lúc này Lâm Mạc rơi vào hưng phấn dị thường.
Loại hưng phấn này phá vỡ tính tình yên tĩnh như nước lúc trước của hắn ta.
Loại hưng phấn này càng khiến hắn ta trở nên hơi điên cuồng.
Lúc trước kìm nén bao nhiêu, bây giờ bùng nổ ra, thì đáng sợ bấy nhiêu.
Cho tới bây giờ đều không có người, chân chính đối mặt với mọi thứ đều nhạt
nhẽo, có chỉ là bị áp chế dưới đáy lòng, dùng vô số xiềng xích phong tỏa thật
chặt.
Khi tỏa liên mở ra, tất cả cảm xúc đều bùng nổ.
Cảnh này khiến Lâm Mạc hoàn toàn thay đổi, đôi mắt hơi sung huyết, có vẻ
hung dữ dị thường.
Ong…
Đúng lúc này, không gian bên cạnh bắt đầu khởi động từng dòng gợn sóng.
Thân hình Sở Duyên chậm rãi hiển hóa ra.
Nhìn thấy Sở Duyên, Lâm Mạc hít sâu một hơi, thu liễm lại, quay mặt về phía
Sở Duyên tôn kính chắp tay.
“Đa tạ đại ân sư tôn dạy bảo!”
Lâm Mạc cảm ơn lần nữa.
Hắn ta không áp chế nổi cảm xúc, nhưng đối mặt với Sở Duyên, hắn ta nhất
định phải tôn kính.
Nếu như không có Sở Duyên, hắn ta tuyệt đối không thể tu luyện.
“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”
Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay, đỡ Lâm Mạc dậy.
Lâm Mạc đứng dậy lần nữa, khi hắn ta nhìn về phía Sở Duyên, ánh mắt hiện lên
chút nghi ngờ.
Hắn ta cảm thấy…
Vị sư tôn trước mặt mình, hình như lại thay đổi.
Nhưng hắn ta không thể nói cụ thể ra, rốt cuộc thay đổi chỗ nào.
Một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.
“Đã nhận được truyền thừa, Mạc Nhi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi ý kiến một câu.
Đôi mắt hắn lóe sáng, không biết Lâm Mạc nghĩ gì.
Nhưng hắn muốn khiến Lâm Mạc rơi vào ma chướng, động tới tâm ma, trong
khoảng thời gian ngắn, hắn không thể nuôi thả Lâm Mạc.
“Sư tôn, đệ tử muốn chăm chỉ tu hành, như vậy mới không cô phụ truyền thừa
của sư tôn!”
Lâm Mạc nghĩ một lát, chắp tay nói.
Vừa nghe thấy những lời này, Sở Duyên lập tức vui vẻ.
Không sợ đệ tử này tu luyện, chỉ sợ đệ tử này không tu luyện.
Mọi người đều biết, sau khi tu luyện, mới là lúc một người yếu ớt nhất.
Tinh thần càng dễ lọt vào xâm lấn.