Ngay khi tình huống vô cùng xấu hổ, lại có một ngọc giản bay tới.
Nguyên Sơ thấy thế, vội vàng vươn tay nắm lấy ngọc giản.
Lão ta dùng pháp lực kích hoạt ngọc giản, ngọc giản được pháp lực kích khởi,
lập tức nghiền nát ra, một giọng nói vang lên bên trong ngọc giản.
“Tộc trưởng đừng ưu sầu, đã nhận được tin mới, yêu thánh Kế Mông và yêu sư
đã trở về, đại lão tổ long tộc đã dừng động tác, quay về long tộc, phượng hoàng
nhất tộc không gặp nguy hiểm!”
Giọng nói này truyền ra, khiến bầu không khí yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, Nguyên Sơ lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Chậc chậc, bây giờ đến lượt ta mời các ngươi nhận tội rồi nhỉ?”
Giọng nói của Nguyên Sơ mang theo ý lạnh nói.
…
Cảnh tượng giống phượng hoàng nhất tộc, xảy ra nhiều lần trong yêu tộc.
Năm chữ đại lão tổ long tộc khiến cả yêu tộc rất áp lực.
Đại lão tổ long tộc muốn thống nhất cả yêu tộc, trong tình huống Kế Mông và
yêu sư không có ở đây, thực sự có thể làm được.
Ngay khi đại lão tổ long tộc gần như trấn áp mấy đại tộc, diệt hơn mười đại tộc,
long tộc khống chế hơn nửa yêu tộc.
Kế Mông và yêu sư, dẫn theo Đông Hoàng Thái Nhất trở về!
Khi Kế Mông biết được tình hình của yêu tộc, lập tức giận dữ, hoài nghi là
mệnh lệnh của yêu sư.
Đương nhiên là yêu sư không chịu thừa nhận.
Kết quả là, Kế Mông lập tức gọi đại lão tổ long tộc tới, muốn đứng sóng đôi.
Đại lão tổ long tộc, cũng là Sở Duyên khi ấy không biết tình hình, lập tức dẫn
người tới.
…
Đại lục Thiên Kiện, trước vạn yêu cung.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng trước điện, ngay chính giữa, bên cạnh là Kế Mông
và yêu sư đứng thẳng.
Vẻ mặt Kế Mông và yêu sư đều hơi kém.
Bọn họ mới cãi nhau một trận, đương nhiên là vì chuyện đại lão tổ long tộc
muốn thống nhất cả yêu tộc.
Kế Mông hoài nghi yêu sư lòng dạ khó lường.
Yêu sư không thừa nhận, cho nên mới cãi vã.
Lúc này vẻ mặt hai người rất tệ.
Chẳng qua, yêu sư không phải vì cãi nhau mà dẫn tới vẻ mặt kém.
Lão ta lo lắng Sở Duyên đến, làm lộ mọi chuyện của lão ta, vậy thì lão ta sẽ
xong đời.
Nếu Sở Duyên hoàn toàn thu phục cả yêu tộc, vậy còn đỡ, lộ thì lộ thôi.
Dưới tình huống đó, đương nhiên không sao cả.
Nhưng trước mắt khác, yêu tộc chưa thống nhất hoàn toàn.
Trái lại, còn bị đại lão tổ long tộc diệt hơn mười đại tộc.
Điều này khiến yêu sư hơi tức giận.
Rõ ràng là lão ta bảo đại lão tổ long tộc đi thu phục yêu tộc, đâu bảo đại lão tổ
long tộc đi giết những đại tộc này?
Nếu không biết, lão ta còn tưởng đại lão tổ long tộc là nằm vùng, vậy mà chạy
tới diệt hơn mười đại tộc.
Yêu sư tức thì tức, trước mắt lão ta không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể
đợi thời cơ mà thôi…
…
Trước vạn yêu cung.
Đông Hoàng Thái Nhất, yêu sư, Kế Mông đều đang đợi.
Bọn họ đang đợi đại lão tổ long tộc Sở Duyên tới.
Chẳng qua bọn họ đợi rất lâu, cũng không thấy Sở Duyên đến.
Điều này khiến Đông Hoàng Thái Nhất có chút không kiên nhẫn.
“Đại lão tổ long tộc này có lai lịch gì?”
Đông Hoàng Thái Nhất không nhịn được đặt câu hỏi.
“Khởi bẩm yêu hoàng, vị đại lão tổ long tộc này tên là Nguyên Sơ, chính là
người của thiên yêu mãng, sau này quy về long tộc, trở thành đại lão tổ của long
tộc.”
Yêu sư vội vàng trả lời.
Chính lão ta cũng cau mày, cảm thấy tốc độ của đại lão tổ long tộc hơi chậm.
Ngay khi bọn họ đều có chút không kiên nhẫn, cuối cùng phía xa cũng có động
tĩnh.
Một tiếng long ngâm truyền từ trong hư không tới, vang vọng bốn phương tám
hướng.
Chỉ thấy một con kim long bay tới, đầu rồng khổng lồ của kim long xuyên qua
tầng mây, đến trước vạn yêu cung.
Nhìn kỹ, đứng trên đầu rồng có một thân hình mơ hồ, bề ngoài được kim quang
bao bọc.
Phía sau bóng người này, còn có một nhân tộc đang đứng.
Hai người trên đầu rồng này, không phải là Sở Duyên và Lâm Mạc sao?
“Nguyên Sơ đạo hữu! Ở đây!”
Yêu sư nhìn thấy Sở Duyên, vội vàng vẫy.
Sở Duyên ở phía trên đầu rồng cũng chú ý tới yêu sư, khẽ gật đầu.
Bóng dáng hắn cử động, dẫn theo Lâm Mạc bay xuống.
Sở Duyên rơi xuống trước vạn yêu cung, quay mặt về phía đám Đông Hoàng
Thái Nhất.
Ánh mắt hắn nhìn Đông Hoàng Thái Nhất.
Chỉ vì người này cho nên yêu sư kêu ngừng, Kế Mông kia còn gọi hắn tới sao?
Người này là ai? Phô trương lớn như vậy? Còn gọi hắn tới?
Lúc này trong lòng Sở Duyên vô cùng khó chịu.
Hắn một chưởng diệt một đại tộc, đánh cho tâm tình sung sướng.
Quả thực là có thể nói, là tìm được cội nguồn của vui sướng.
Khi hắn có chút cảm giác bay lên tận trời, vậy mà bị kêu ngừng, điều này khiến
Sở Duyên vô cùng khó chịu.
“Yêu sư, yêu thánh.”
Khó chịu thì khó chịu, Sở Duyên vẫn quay mặt hành lễ với yêu sư và yêu thánh.
[Chưa xong còn tiếp.]