Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 867

“Đại lão tổ long tộc, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi tấn công mỗi đại tộc của yêu

tộc? Còn giết hơn mười đại tộc, có phải là yêu sư bảo ngươi làm chuyện này

hay không?”

Kế Mông vừa sải bước ra, đã lập tức hỏi một câu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về

phía Sở Duyên, rất có dáng vẻ dùng uy thế ép Sở Duyên nói ra toàn bộ.

Trong lúc lão ta nói chuyện, còn bước tới mấy bước.

Ánh mắt nhìn thẳng Sở Duyên.

Ở trong mắt lão ta, Sở Duyên không nhúc nhích chút nào, không có một chút sợ

hãi, trái lại còn nhìn thẳng về phía lão ta.

“Ta tấn công mỗi đại tộc, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ long tộc ta không thể thu

phục đại tộc khác?”

Sở Duyên thản nhiên mở miệng nói.

Hắn có thể biết đại khái, rốt cuộc trước mắt xảy ra chuyện gì.

Tóm lại, ba người nơi này có thể là ý kiến bất hòa.

Yêu sư bảo long tộc hắn thu phục các tộc khác, có thể là tự mình ra lệnh.

Có lẽ trước mắt Kế Mông này là muốn tìm chứng cứ của yêu sư.

Giữa Kế Mông và yêu sư, Sở Duyên vẫn có hảo cảm với yêu sư hơn.

Còn Kế Mông sao?

Đối với Kế Mông, Sở Duyên gần như không có bất cứ hảo cảm gì, trái lại còn

có chút chán ghét.

Dưới tình huống như vậy, đương nhiên là Sở Duyên không có khả năng nói thật.

“Long tộc tấn công đại tộc khác không thành vấn đề, yêu tộc cá lớn nuốt cá bé,

nhưng vì sao ngươi nhân lúc bọn ta rời đi làm chuyện này?”

“Rõ ràng là yêu sư sai bảo ngươi, mọi chuyện đã đến nước này, ngươi còn

không nói rõ ràng?”

Gương mặt Kế Mông lạnh lùng nói, trong giọng nói còn mang theo chút quát

lớn.

“Nên nói, bổn tọa đều nói cả rồi.”

Sở Duyên chắp tay ở sau lưng, vẫn thản nhiên như cũ.

“Ngươi…”

Kế Mông giơ tay chỉ Sở Duyên, muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời.

Đúng lúc yêu sư ở bên cạnh muốn mở miệng, Đông Hoàng Thái Nhất ở phía

sau tiến lên trước một bước, chậm rãi mở miệng.

“Đừng nhiều lời nữa, Nguyên Sơ đúng không? Thực lực của ngươi rất mạnh,

bây giờ ngươi khôi phục tới cảnh giới gì rồi hả?”

Đông Hoàng Thái Nhất xua tay bảo Kế Mông lùi ra, đôi mắt tràn ngập uy

nghiêm nhìn Sở Duyên.

Lão ta cũng không nhìn thấu Sở Duyên, điều này khiến lão ta sinh ra hứng thú.

Tất cả mọi người là người thời đại cũ sống lại, cảnh giới của ngươi khôi phục

nhanh như thế ư?

“Khôi phục cảnh giới? Bổn tọa chính là cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong!”

Sở Duyên vẫn luôn không biết chuyện gì là khôi phục cảnh giới.

Hắn định vị mình là “cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong”.

Vĩnh viễn là cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong!

“Cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong?”

Đông Hoàng Thái Nhất hơi híp mắt.

Cảnh giới Đại Thừa lão ta sẽ không nhìn thấu ư?

Chẳng qua lão ta không nói gì thêm, chỉ cảm thấy Sở Duyên vô cùng thú vị.

“Được rồi, chuyện lần này bổn hoàng đã biết đại khái, long tộc muốn thu phục

cả yêu tộc, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng xét đến cùng, các ngươi

phải phục tùng mệnh lệnh của bổn hoàng, thu phục hay không, khác biệt không

lớn, bổn hoàng hi vọng ngươi có thể nghĩ kỹ. Thôi được rồi, ngươi rời đi trước

đi.”

Đông Hoàng Thái Nhất xua tay, bảo Sở Duyên rời đi.

Bị Đông Hoàng Thái Nhất nói như vậy, Sở Duyên sửng sốt một lúc.

Trái lại hắn không nghĩ nhiều, sau khi nhìn thoáng qua yêu sư, thì dẫn theo Lâm

Mạc rời đi.

Nhưng mà khi đi hơi đáng tiếc, nếu có thể giết càng nhiều yêu tộc thì tốt.

Làm thịt những yêu tộc này, tâm trạng hắn sẽ trở nên vô cùng sung sướng.



Tại chỗ, Kế Mông có chút khó hiểu nhìn Đông Hoàng Thái Nhất, không rõ vì

sao Đông Hoàng Thái Nhất để Sở Duyên rời đi.

Rõ ràng hỏi một lúc, thì có thể hỏi ra.

Lão ta nghi ngờ, khó hiểu.

Nhưng lão ta không hỏi gì.

Đông Hoàng Thái Nhất là yêu hoàng, lão ta không thể nghi ngờ.

Đông Hoàng Thái Nhất không để ý tới Kế Mông, ánh mắt lão ta lập tức nhìn về

phía yêu sư.

“Yêu sư à yêu sư, ngươi làm gì bổn hoàng đều biết cả.”

“Những sổ sách này, bổn hoàng sẽ không thanh toán với ngươi, bổn hoàng sẽ

đợi huynh trưởng sống lại, để huynh trưởng tự mình thanh toán với ngươi, tốt

nhất là ngươi đừng làm ra hành động gì.”

“Nếu không bổn hoàng không ngại thanh toán ngươi thay huynh trưởng ta trước

đâu.”

Ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm yêu sư.

Nhân vật như Chiến Thần yêu tộc ngày xưa, sao khí thế có thể bình thường.

Lão ta nhìn chằm chằm yêu sư như vậy, không cần có bất cứ động tác gì, đã đè

ép yêu sư không thở nổi.

Đông Hoàng Thái Nhất nhìn chằm chằm yêu sư rất lâu, mới dời mắt.

Lão ta nâng bước, sau đó tiến vào vạn yêu cung.

Khi sắp đi vào vạn yêu cung, bước chân của lão ta đột nhiên dừng lại, trái lại

nhìn về phía Kế Mông.

“Nguyên Sơ kia không tệ, rất nhiều yêu thánh của yêu tộc ta chưa sống lại, hắn

có tư cách trở thành yêu thánh mới, hãy cho nhiều cơ hội hơn.”

Đông Hoàng Thái Nhất nhẹ giọng mở miệng
Bình Luận (0)
Comment