“Gọi người?”
Lâm Mạc và Lý Thành liếc nhau một cái, đều hơi mơ hồ.
Bóng người hắc y mặc kệ nhiều như vậy, gã ta đánh ra vài tia lưu quang vào
dòng thời gian khác.
Sau khi lưu quang bay ra, bóng người hắc y nhẹ nhàng thở ra.
Gã ta không làm được, gọi người vẫn được đúng không?
Gã ta không tin, gã ta gọi người am hiểu, vẫn không thể giải quyết chuyện này.
Bóng người hắc y làm xong mọi chuyện, thì chắp tay sau lưng, chờ đợi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Mạc và Lý Thành không nói gì thêm, lẳng lặng
chờ đợi.
Khoảng một lúc sau, hai bóng người từ đằng xa nghịch dòng thời gian bay tới.
Hai bóng người này, một người mặc thanh y, một người mặc lam y nhạt, cơ thể
cũng mơ hồ, căn bản không thấy rõ.
Lâm Mạc và Lý Thành mơ hồ đoán ra được.
Thân hình ba người này mơ hồ, chỉ sợ không phải là bọn họ cố gắng giấu diếm.
Mà vì cảnh giới của bọn họ quá thấp, thấp tới mức giữa bọn họ chênh lệch rất
lớn, tầng sinh mệnh giữa hai bên không cùng cấp bậc.
Cho nên Lâm Mạc và Lý Thành không nhìn thấy được chân thân của ba người
này.
“Các ngươi đã đến.”
Bóng người hắc y thản nhiên nói.
“Có chuyện gì?”
Bóng người thanh y rất lạnh nhạt nói ba chữ.
Còn bóng người lam y nhạt kia, lại càng trực tiếp không nói, vẻ mặt không chút
thay đổi nhìn bóng người hắc y.
“Giúp ta cứu sống một sinh linh thế gian, tính ta nợ các ngươi một ân tình.”
Bóng người hắc y nói một câu như vậy.
“Hả? Vì hai sinh linh thế gian sau ngươi à? Bọn họ là con riêng của ngươi ư?”
Bóng người thanh y hơi sửng sốt một lát, thuận miệng hỏi một câu.
Khi gã ta nói những lời này, còn nói rất nhỏ.
Che Lý Thành và Lâm Mạc, khiến giọng nói chỉ có ba bọn họ nghe thấy.
“Ngươi không ngại nhiều lời hơn chút nữa, lại lớn mật suy đoán một chút.”
Bóng người hắc y không có ý phản bác, trái lại mỉm cười nói.
Nói đùa, người có nhân quả trên người nhiều như thế, ngươi dám tùy tiện có
quan hệ sao?
Đây không phải tuyên bố muốn dính nhân quả à?
Nếu đổi thành người khác, tùy tiện nói mấy câu như vậy, đương nhiên không
sao.
Nhưng người nhiều nhân quả như thế ở đây, ngươi dám nói lung tung?
Nhân quả kia sẽ lây dính bất cứ lúc nào.
“Suy đoán lớn mật hơn ư? Hai sinh linh thế gian này còn có thể là phụ thân
ngươi hay sao?”
Bóng người hắc y hoàn toàn không phát hiện ra, thản nhiên nói.
“Được rồi, dừng ở đây đi, các ngươi giúp ta cứu sống sinh linh nhân gian này
trước đã.”
Bóng người hắc y cười vô cùng vui vẻ, cảm thấy nhân quả xem như lây dính, gã
ta im lặng ném một đoạn sợi tơ nhân quả cho hai người.
Hai người liếc nhau một cái, không nói nhiều nữa, nhận lấy sợi tơ nhân quả, bắt
đầu ra tay.
Bọn họ một người am hiểu nhân quả nhất đạo, một người am hiểu luân hồi nhất
đạo.
Bọn họ muốn cứu sống một sinh linh trên thế gian, quá đơn giản.
Ít nhất theo bọn họ, là như thế.
Nhưng khi bọn họ chân chính ra tay thì ngây ngẩn cả người.
Vì sao…
Bọn họ không tìm thấy sinh linh trong sợi tơ nhân quả này?
Giống như toàn bộ là hư vô.
Cho dù là phương diện luân hồi, hay là phương diện nhân quả, đều không thể
tìm được sự tồn tại của sinh linh thế gian này.
Đây là chuyện gì thế?
Bóng người thanh y và lam y nhạt đều không nhịn được cau mày.
Bọn họ cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như thế…
…
Cùng lúc đó, đại lục Thần Hành, bên Thái Nhất Kiếm Tông, trên đại điện chủ
phong.
Diệp Lạc và rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông dang lần lượt ngồi ghế của mỗi
người.
Phía dưới bọn họ, mười mấy sinh vật kỳ lạ quanh người là hỏa diễm tà ác đang
quỳ, cúi đầu không nói, run lẩy bẩy.
Mà đám Diệp Lạc cũng từ miệng mười mấy sinh vật kỳ lạ này, biết được rất
nhiều chuyện.
Mười mấy sinh vật kỳ lạ này đến từ một nơi tên là đại lục Thiên Tổ.
Rất rõ ràng, đại lục Thiên Tổ thuộc một trong những đại lục của Thiên Địa mới.
Mà mười mấy sinh vật kỳ lạ này tới, nghe nói là phụng mệnh một số cường giả
ở đại lục Thiên Tổ, muốn liên thủ với đại lục khác, chống cự cường giả thời đại
cũ xâm lấn.
Khi đám Diệp Lạc biết được đại lục khác có người thời đại cũ, cũng giật mình.
Thông qua Diệp Lạc tìm hiểu một chút, mới biết, đại lục khác từng trước khi
con đường phi thăng bị cắt đứt, cũng sinh ra không ít cường giả.
Những cường giả này tại con đường phi thăng chưa bị cắt đứt, không có năng
lực phi thăng, sau khi con đường phi thăng đứt, mới đạt tới đỉnh phong.
Khi đó, đương nhiên Thiên Đạo sẽ không cho phép đám người này tiếp tục ở lại
Thiên Địa.
Những cường giả này một phần phản kháng không có hiệu quả xong, lựa chọn
đi xa tha hương, rời khỏi thế giới, tự mình khai sáng một vùng không gian nhỏ,
tiểu thế giới, hoặc là giả chết để sống sót.