“Ta đã nói, không phải là vấn đề ta học nghệ không tinh thông, là sinh linh thế
gian này có vấn đề, ta am hiểu cứu sống vong linh, nhưng sợi tơ nhân quả này
thực sự không có, ngươi bảo ta cứu sống kiểu gì?”
“Có một nói một, ta cũng cảm thấy, sợi tơ nhân quả này trống không, sinh linh
thế gian này… Hình như không đúng lắm…”
“Không phải, các ngươi ầm ĩ thì ầm ĩ, gọi ta tới đây làm gì? Con mẹ nó ta am
hiểu hủy diệt nhất đạo, các ngươi gọi ta tới làm gì?”
Bóng người này đang cãi vã, bóng người hắc y núp ở góc hoàn toàn không biết
phải làm sao.
Lúc này gã ta đang run lẩy bẩy, cảm thấy mình chơi lớn quá.
Gã ta vốn chỉ muốn gọi hai người, nhưng hai người này không thể cứu sống
sinh linh thế gian kia, hai người này cũng nóng nảy, sau đó liên tục gọi người.
Dần dần, gọi một đống người tới như thế.
Nếu chỉ đơn thuần là gọi nhiều người tới như vậy, vậy còn chưa tính.
Nhưng mà…
Bóng người hắc y im lặng nhìn thoáng qua Lý Thành.
Nhưng nhân quả thể này ở đây, mọi chuyện sẽ rất phức tạp.
Tương đương tất cả mọi người cùng dính nhân quả với vị này.
Mà vị này là gì?
Điểm bố cục của Đại Đường tiên triều.
Nhiều người bị dính nhân quả như thế, vị hoàng đế Đại Đường tiên triều không
cười ra tiếng heo kêu sao?
Ngay khi bóng người hắc y nghĩ tới chuyện này, bỗng nhiên ánh mắt gã ta nhìn
về phía dòng thời gian.
Ở phía trên dòng thời gian, một bóng người quanh người lóe lên Bát Quái Trận
Đồ nghịch dòng thời gian mà đến.
Bóng người hắc y nhìn thấy bóng người kia, bất ngờ sửng sốt.
“Tể tướng của Đại Đường tiên triều…”
Bóng người hắc y kinh ngạc một lát.
Dưới nhìn kỹ của bóng người hắc y, bóng người nghịch dòng thời gian đi tới nơi
này.
Nhưng ngoại trừ bóng người hắc y, không có những người khác chú ý tới bóng
người đi đến này.
Bóng người bát quái kia cất bước đi tới bên cạnh bóng người hắc y.
“Cảm ơn.”
Bóng người bát quái kia cười nói một câu.
Những lời này vang lên, bóng người hắc y lại sửng sốt.
Trong lòng gã ta hiểu rõ ý của “tể tướng Đại Đường tiên triều”.
Trước mắt nhiều người dính tới nhân quả Đại Đường tiên triều như thế, gần như
có thể nói là do một tay gã ta tạo thành…
“Chuyện này…”
“Xin hỏi, sinh linh thế gian này, là quân cờ Đại Đường tiên triều các ngươi bố
trí khi nào?”
Bóng người hắc y vô cùng chua xót hỏi một câu như thế.
“Hắn ta không phải là quân cờ của Đại Đường ta, mà từng là đô thành của Đại
Đường ta, bởi vì một chuyện dẫn tới thất lạc mà thôi, không ngờ có được tạo
hóa như ngày hôm nay.”
Bóng người bát quái kia nói chuyện rất nhẹ, khiến người ta có cảm giác như tẩm
gió xuân.
Những lời này nói ra, bóng người hắc y hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Gã ta nhớ mang máng, trưởng bối nhà gã ta từng nói với gã ta ở Nhất Nguyên
Hội, là có một đại kiếp nạn.
Cho nên trưởng bối nhà gã ta phái gã ta tới trấn thủ dòng thời gian, vì tránh kiếp
nạn này.
Trước mắt sao gã ta cảm thấy, gã ta tránh kiểu gì cũng không thể tránh khỏi nhỉ?
Bóng người bát quái kia không để ý tới bóng người hắc y, mà lập tức bay lên
trên không.
“Chư vị, chuyện lần này tới đây thôi, cũng nên kết thúc, nếu không e rằng sẽ
kinh động càng nhiều người hơn.”
“Về sinh linh thế gian này, các vị không cần nghĩ nhiều, với thực lực của chúng
ta không thể suy tính ra, càng không thể cứu sống.”
“Chuyện này liên quan tới một số bí mật, mong các vị đừng nên nhúng tay vào
thì hơn, ngoài ra, bổn tướng có đế lệnh của Đại Đường, mời các vị đến Đại
Đường một chuyến.”
Bóng người bát quái quay mặt tứ phương, thản nhiên nói.
Những bóng người nghe thấy thế, đương nhiên không chịu đến Đại Đường gì
đó.
Bóng người bát quái giống như đã sớm dự liệu, nhẹ nhàng vươn tay điểm lên
sợi tơ nhân quả trên người những người này.
Những người này vốn sửng sốt, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lý
Thành, cả đám rời khỏi dòng thời gian.
Rất nhanh, dòng thời gian vốn náo nhiệt, chỉ còn lại Lâm Mạc, Lý Thành cùng
với bóng người bát quái.
Bóng người bát quái kia quay mặt khom người cúi đầu với Lý Thành, sau đó
mới đứng thẳng.
“Hai vị cứ yên tâm đi, sư tôn của hai vị, tới thời cơ thích hợp sẽ xuất hiện, nơi
này không phải nơi hai vị có thể ở lại, hai vị nên trở về đi.”
Bóng người bát quái kia khẽ lắc đầu, vung tay.
Lão ta vừa vung tay, Lâm Mạc và Lý Thành gần như không có cơ hội mở
miệng, trời đất xoay chuyển một trận, đợi bọn họ hoàn hồn, cảnh tượng bốn
phía đã thay đổi.
Bọn họ lại quay về bộ lạc của yêu tộc kia.
Kim Vũ ở một bên hộ pháp đương nhiên cũng chú ý tới hai người đã trở về.
“Lý đạo hữu, Lâm đ*o hữu, tình hình thế nào? Tiền bối sống lại chưa?”
Kim Vũ sốt ruột dò hỏi.
Lâm Mạc và Lý Thành thức tỉnh liếc nhau một cái, đều im lặng.