Ngải Tình không nói chuyện, ý có lẽ không khác Tử Tô Xi Già mấy.
Sư tôn chưa bảo bọn họ xuất sư, cũng chưa bảo bọn họ xuống núi!
“Sư đệ sư muội, nhưng các ngươi không thể luôn ở trên núi được, vậy không
phải sẽ chậm trễ thời gian sao?”
“Hơn nữa có lẽ bây giờ sư tôn đang ở chỗ nào đấy bế quan, với tu vi của sư tôn,
có khả năng nhắm mắt là vạn năm tang thương, các ngươi không thể luôn đợi
như vậy được.”
Diệp Lạc xua tay nói.
Đối với những lời này, đám Tử Tô chỉ có thể tạm đồng ý, nói sẽ suy nghĩ một
thời gian cho qua.
Đối với chuyện này, Diệp Lạc chẳng muốn nói gì nữa.
Hắn ta nhìn về phía Tư Nhạc, vô cùng nghiêm túc hỏi một câu.
“Tư Nhạc, muội muốn sáng tạo Thánh Địa không?”
Chỉ nghe Diệp Lạc dò hỏi như thế.
“Đại sư huynh, tạm thời không muốn.”
Tư Nhạc cúi đầu suy nghĩ một lát, lắc đầu từ chối.
“Được.”
Diệp Lạc gật đầu, không nói thêm gì.
Trái lại Xi Già ở một bên, ngẩng đầu nhìn ngoài điện.
“Đại sư huynh, huynh thực sự không cần đi phòng bị một chút sao? Đám nhị sư
huynh giống như đánh nhau trên bầu trời Thái Nhất Kiếm Tông, dư âm rất dễ
gây tai họa cho Thái Nhất Kiếm Tông.”
Xi Già dò hỏi.
“Thập nhị sư đệ, đệ quá coi thường đại sư huynh rồi, đừng nhìn đại sư huynh
đang ngồi, nhưng thần thức của đại sư huynh đã sớm bao phủ cả Thái Nhất
Kiếm Tông.”
Tư Nhạc biết sức chiến đấu của Diệp Lạc rất mạnh, lắc đầu nói.
Những lời này vang lên, Xi Già mơ hồ.
Hắn ta biết đại sư huynh rất mạnh, nhưng thực sự không ngờ, đại sư huynh Diệp
Lạc lại mạnh tới mức độ này.
Chỉ dựa vào thần thức, có thể ngăn cản dư âm gây tai họa?
Đối với những lời này Diệp Lạc chỉ cười, không mở miệng nói chuyện.
…
Bên kia, trên không Thái Nhất Kiếm Tông, mấy đệ tử của Vô Đạo Tông đang
xảy ra đại chiến ở đây.
Bọn họ là loạn chiến, không có mục tiêu đối chiến chỉ định.
Nhưng không biết là cố ý hay vô ý, các đệ tử mơ hồ có ý tấn công Trương Hàn
và Tô Càn Nguyên.
Ví dụ như bàn cờ của Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng “trùng hợp” áp chế quá nặng
đối với Trương Hàn và Tô Càn Nguyên.
Lại ví dụ như quân đoàn con rối của Tô Hề, sẽ ra tay với Trương Hàn và Tô
Càn Nguyên nhiều hơn.
Lại ví dụ như Hoa Thần Y, sẽ ném đủ loại nguyền rủa lên người Trương Hàn và
Tô Càn Nguyên.
Tóm lại, dù ít dù nhiều, những đệ tử này đều “chiếu cố” Trương Hàn và Tô Càn
Nguyên.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Trương Hàn và Tô Càn Nguyên tuy là một trong
những người có cảnh giới cao, nhưng đối mặt với nhiều đồng môn “chiếu cố”
như thế, vẫn bại trận.
Trong năm người còn lại, lấy Đạm Đài Lạc Tuyết cảnh giới Đại Thừa, thì có thể
lấy được hạng nhất.
Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết không muốn đến đại lục khác nên nương tay, để Tô
Hề lấy được hạng nhất.
Hạng hai là Đạm Đài Lạc Tuyết.
Hạng ba hạng bốn là hai tỷ đệ hồ yêu.
Hạng năm là Hoa Thần Y.
Hạng sáu là Tô Càn Nguyên.
Hạng bảy là Trương Hàn.
Khi xếp hạng được định ra, đừng nói là Tô Càn Nguyên và Trương Hàn không
tiếp nhận nổi, cho dù là Diệp Lạc cũng hoàn toàn không ngờ tới.
Lão nhị lão tam lại đứng cuối.
Dù gì hai người cũng là cảnh giới Đại Thừa, vậy mà bại trận dưới tay chuẩn Đại
Thừa và nửa bước Đại Thừa, thành hạng cuối.
Trong im lặng của Diệp Lạc, Tô Càn Nguyên và Trương Hàn cũng cảm thấy
không còn mặt mũi, im lặng quay về tông môn.
Trận so tài này tới đây coi như là kết thúc.
Tô Hề lấy được hạng nhất, đương nhiên do Tô Hề đến đại lục khác, tiến hành
can thiệp, bàn bạc chuyện đối phó người thời đại cũ…
…
Lúc này, trên dòng thời gian thuộc Thiên Địa mới, một đống bóng người đang
tụ tập ở đây.
Trên người mỗi bóng người này đều tràn ngập đạo vận huyền diệu.
Mỗi bọn họ đều tương tự nhau, trên người mơ hồ, căn bản không thấy rõ.
Đây không phải là bọn họ cố gắng giấu diếm, mà bọn họ đã sớm không thuộc
thế gian, dưới cái nhìn của thị giác thế gian, bọn họ sẽ mơ mơ hồ hồ.
Hoàn toàn không thấy rõ lắm.
Ít nhất ở trong thị giác của Lý Thành và Lâm Mạc, chính là như vậy.
“Sư huynh, bọn họ đáng tin không?”
Khóe miệng Lâm Mạc giật giật, hỏi.
“Ta cảm thấy… Không quá đáng tin.”
Lý Thành hít sâu một hơi, đáp.
Không phải hắn ta không tin những người này, mà những người này thực sự
không đáng tin.
Một đoạn thời gian này, bọn họ tận mắt nhìn bóng người hắc y gọi hai người,
sau đó hai người kia nói mình không am hiểu chuyện này, không am hiểu
chuyện kia, lại bắt đầu gọi người.
Cứ thế, xuất hiện một đống người.
Chuyện này không có gì, nhưng đám người trước mắt vẫn đang nói mình không
am hiểu chuyện này không am hiểu chuyện kia, lại định gọi một đống người tới.
Lý Thành muốn khuyên can, nhưng không biết nên mở miệng từ đâu.
Thực sự là tình cảnh trước mắt quá hỗn loạn, hắn ta căn bản không tiện nói.
Chỉ thấy những bóng người này đang cãi vã, người nào cũng không phục người
nào.