“Hả? Vì sao đại lục Thần Hành có vô số cường giả? Không có không có, đại lục
Thần Hành bọn ta rất yếu, không có nhiều người.”
Tô Hề sửng sốt một lát, lập tức xua tay.
Theo ý nàng, đại lục Thần Hành bọn họ chỉ có sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội
của nàng là thấy được thực lực, cùng với sư tôn, đám Bạch tiền bối.
Trừ những người này ra, cũng không có ai thấy có thực lực.
Nói đại lục Thần Hành yếu, hoàn toàn không thành vấn đề.
“Đại lục Thần Hành yếu kém sao?”
Tôn Ngộ Không cảm thấy kỳ lạ nhìn thoáng qua Tô Hề, không hỏi lại, hắn ta
đánh giá, hẳn là Tô Hề không chịu nói.
Nếu không chịu nói, vậy hắn ta sẽ không hỏi lại.
Rõ ràng hắn ta tìm kiếm trí nhớ của nhiều người thời đại cũ như vậy, đạt được
đều là đại lục Thần Hành có vô số cường giả.
Nhưng đến miệng người này biến thành đại lục Thần Hành yếu.
Xem ra, những người này muốn kết đồng minh cùng đối phó thời đại cũ, e rằng
là không đồng lòng lắm.
Tôn Ngộ Không mơ mộng rất nhiều thứ…
…
Rất nhiều đại biểu của đại lục ở trong động phủ bàn bạc rất nhiều chuyện, trong
đó bao gồm chuyện liên minh.
Sau khi bàn bạc một lúc lâu, mới xác định xong mọi chuyện.
Trong lúc này Tô Hề hoàn toàn không lên tiếng.
Nhưng không lên tiếng thì không lên tiếng, vị trí minh chủ liên minh thời đại
mới, lại rơi lên đầu đại lục Thần Hành.
Khi thân phận minh chủ này định ra, Tô Hề đều mơ hồ.
Hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vị trí minh chủ này đến tay đại lục
Thần Hành.
Vốn mới bắt đầu, minh chủ là cho đại lục Thiên Tổ, cũng là Tôn Ngộ Không.
Nhưng ai biết Tôn Ngộ Không giao vị trí minh chủ cho đại lục Thần Hành.
Tô Hề mơ mơ màng màng, đợi nàng lấy lại tinh thần muốn từ chối, đã muộn.
Nhưng mà Tô Hề vẫn cố gắng muốn từ chối vị trí này.
Cho dù nàng hơi mơ hồ, nhưng nàng không ngốc, nếu trở thành minh chủ, e
rằng lực lượng chủ yếu của thời đại cũ sẽ nhằm vào đại lục Thần Hành bọn họ.
Vậy thì không tốt lắm.
Tô Hề há miệng thở dốc, vừa định nói gì đó, nhưng không đợi nàng nói chuyện,
bên ngoài động phủ trên núi, một hầu tử đột nhiên đi tới, vẻ mặt kinh hoảng nhỏ
giọng nói với hầu tử Tôn Ngộ Không kia.
Tôn Ngộ Không nghe, vẻ mặt vốn lười biếng trở nên nghiêm trọng.
“Có tin tức truyền tới, bên thời đại cũ có một cường giả tuyệt đỉnh sống lại, vị
cường giả tuyệt đỉnh kia đã ra tay với thời đại mới chúng ta, hai đại lục kia đã bị
diệt.”
Tôn Ngộ Không không có ý lừa gạt, nói thẳng với mọi người.
Mọi người trước mặt nghe thấy những lời này, vẻ mặt cả đám kinh ngạc một lát.
Chuyện này là còn chưa đấu võ, bọn họ đã bị diệt hai đại lục sao?
Đây không đơn giản là diệt hai người như vậy.
Đó là hai đại lục.
Chiến lực của bọn họ có tổng cộng mười đại lục, lập tức bị diệt hai cái sao?
Đã thế còn chưa chính thức tuyên bố khai chiến với thời đại cũ…
“Không cần lo lắng, thời đại cũ mạnh tới mấy, cũng có ta ở đây, cường giả tuyệt
đỉnh kia, chưa chắc có thể sống sót dưới một gậy của lão Tôn này, chưa chắc có
thể tạo ra động tĩnh lớn trước mặt đại lục Thần Hành.”
Tôn Ngộ Không khích lệ lòng quân, đồng thời ánh mắt sáng rực nhìn thoáng
qua Tô Hề.
Sau khi nói xong, Tôn Ngộ Không còn bùng nổ khí tức của bản thân một cách
thích hợp.
Lấy khí tức cường đại của bản thân, ổn định tâm tư của mọi người.
Không thể không nói, chiêu này rất có tác dụng.
Mọi người đang kinh hãi khí tức cường đại của Tôn Ngộ Không, trong lòng
cũng trở nên không e ngại như thế nữa.
Sau khi nói chuyện một lát, mọi người mới chuẩn bị mỗi người tản đi, quay về
đại lục của mình.
Trước khi đi, bọn họ cũng thương lượng một chuyện, bọn họ định nối cả đại lục
với nhau.
Tôn Ngộ Không lấy ra một bản đồ Thiên Địa mới cho mọi người quan sát.
Trong bản đồ, ngoại trừ đại lục Thần Hành ra, mười đại lục khác đều sẽ di
chuyển, chẳng qua tốc độ di chuyển rất chậm.
Mà đại lục Thần Hành thì khác, định cư ở chính giữa Thiên Địa, sẽ không di
chuyển.
Từ bản đồ có thể thấy, giống như mười đại lục là ngôi sao, bảo vệ đại lục Thần
Hành ở chính giữa, giống như trăng sáng.
Tôn Ngộ Không đề nghị, dùng đại pháp lực của mỗi người di chuyển đại lục tới
gần đại lục Thần Hành, hoàn thành sáp nhập với đại lục Thần Hành, mọi người
đều không có ý kiến.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người nhao nhao rời đi.
Tô Hề hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, chỉ có thể bay trở về đại lục Thần
Hành.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Tôn Ngộ Không mới đứng dậy khỏi đệm
hương bồ.
Hắn ta nhìn phương hướng mọi người rời đi, lại quay đầu nhìn thoáng qua bên
đại lục Thiên Kiện.
Hắn ta hơi thở dài một hơi, xoay người vừa định rời đi.
[Chưa xong còn tiếp.]