Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 887

Hắn ta còn chưa đi ra ngoài, bỗng nhiên bên ngoài động phủ trên núi có một hầu

tử đi tới.

“Đại vương! Số mệnh bên đại lục Thiên Kiện có biến động…”

Hầu tử kia vội vàng nói.

“Thay đổi? Thay đổi gì?”

Tôn Ngộ Không khẽ nhíu mày, đôi mắt hắn ta tỏa ra kim quang ánh sáng ngọc.

Hắn ta nhìn về bên đại lục Thiên Kiện.

Khi hắn ta liếc mắt một cái, cũng có chút khó hiểu.

Chuyện này…

Ở trong tầm mắt của hắn ta, số mệnh bên đại lục Thiên Kiện giống như chịu thứ

gì cắt ngang, trong đó có chừng một phần mười số mệnh bị phân cắt ra.

Phần lớn số mệnh rất kỳ lạ, rõ ràng là bị cắt ra.

Nhưng không rời khỏi đại lục Thiên Kiện, trái lại còn tồn tại, độc lập với nhau,

mơ hồ còn có dáng vẻ tranh giành phần lớn số mệnh của đại lục Thiên Kiện.

Giống như…

Giống như đám số mệnh này đảo khách thành chủ.

“Đây là tình huống gì thế?”

Tôn Ngộ Không có chút mơ hồ.

Hắn ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

Hắn ta im lặng một lát, khẽ lắc đầu.

“Không cần phải xen vào, số mệnh thời đại cũ không biết xảy ra chuyện gì,

nhưng nói tóm lại, có trợ giúp rất lớn đối với chúng ta, đám cường giả thời đại

cũ còn chưa khôi phục đến thực lực có thể cảm nhận số mệnh thay đổi, chúng ta

không cần xen vào là được.”

Tôn Ngộ Không nhanh chóng nói.

Để lại những lời này, bóng dáng hắn ta cử động, đứng dậy, đi ra ngoài.

Đi tới trước cửa động phủ, hắn ta dừng lại không tiến về trước, ngắm nhìn khắp

núi.

Một hầu tử hơi già nua không biết đi từ đâu ra, nhìn hầu tử Tôn Ngộ Không

mặc áo giáp, đôi mắt hơi run run.

“Đại vương, ngươi thay đổi.”

Hầu tử già nua này hít sâu một hơi, nói.

“Hả? Thay đổi chỗ nào?”

Tôn Ngộ Không giống như cảm thấy hứng thú, cười nhìn về phía lão hầu tử.

“Ngươi không còn kích động như trước đây.”

Lão hầu tử lắc đầu nói.

“Bởi vì ta không phải Tôn Ngộ Không.”

Tôn Ngộ Không nhìn thoáng qua lão hầu tử kia, thuận miệng nói một câu.

Ngay sau đó, bóng dáng hắn ta cử động, hóa thành một cái bóng, bay về phía

xa.

Chỉ còn lại lão hầu tử kia còn đứng ngơ ngác ở đó…



Cùng lúc đó, đại lục Thiên Kiện, tổ địa long tộc.

Lúc này, yêu thánh Kế Mông cầm tam xoa kích trong tay, đến nơi này.

Trong tay lão ta là một quyển trục, lão ta đứng trong tổ địa long tộc, gương mặt

xanh mét nhìn mấy người của long tộc đứng bên cạnh.

Lão ta mang theo mệnh lệnh của Đông Hoàng Thái Nhất, lập đại lão tổ của long

tộc là yêu thánh mới của yêu tộc.

Khi tới tâm trạng rất tốt, vừa tới đã bị chọc tức điên.

Lão ta bảo đại lão tổ của long tộc ra ngoài, nhưng đối phương nói thế nào?

Phái một tộc nhân của long tộc ra truyền lời, nói cái gì…

Nói với tên lưu manh ở bên ngoài, ta không có ở đây?

Lúc ấy thiếu chút nữa Kế Mông cầm tam xoa kích, vào động phủ của đại lão tổ

long tộc đập một trận.

Nói dối tốt xấu gì cũng bình thường một chút, như vậy lão ta có thể mở một mắt

nhắm một mắt.

Nhưng truyền thẳng ra, Kế Mông lão ta không biết xấu hổ ư?

Hiện giờ Kế Mông không biết nên làm gì bây giờ.

Đánh sao? Yêu hoàng rất xem trọng yêu thánh mới này, đánh không biết ăn nói

kiểu gì.

Đi sao? Yêu thánh Kế Mông này còn cần mặt mũi nữa không? Nếu rời đi như

vậy, sau này lão ta lăn lộn kiểu gì?

Kế Mông lập tức rơi vào trầm tư, không biết nên nói thế nào mới tốt.

Sau khi tự hỏi một lát, Kế Mông chậm rãi nâng tam xoa kích lên, đôi mắt sắc

bén nhìn về phía động phủ của đại lão tổ long tộc…

….

Trong tổ địa long tộc.

Kế Mông hùng hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm động phủ của đại lão tổ long tộc

Sở Duyên.

Lão ta nắm chặt tam xoa kích trong tay, giống như có khả năng bùng nổ bất cứ

lúc nào, xuyên qua động phủ của Sở Duyên.

Tộc trưởng của long tộc ở gần đó trái tim đều đã run lên, có lòng bảo vệ đại lão

tổ long tộc, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Người trước mắt là yêu thánh!

Nếu bọn họ ngăn cản, e rằng mạng cũng không còn.

Dưới tình huống như vậy, tộc trưởng long tộc chỉ có thể đứng tại chỗ, tiến cũng

không được, lùi cũng chẳng xong.

“Nguyên Sơ! Hôm nay ngươi trở thành yêu thánh mới, trái lại bản yêu thánh

muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh cỡ nào, nhanh ra đây, so tài với bản yêu thánh

một trận!”

Kế Mông cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên hiền lành, nhưng trời sinh

giọng nói của lão ta đã lạnh lẽo, những lời này vang lên, càng như đang trào

phúng.



Lời nói của Kế Mông truyền vào trong động phủ của đại lão tổ long tộc.

Lúc này, Sở Duyên đang điểm danh bảo vật mỗi ngày, đương nhiên là hắn cũng

nghe thấy lời nói của Kế Mông.

Nhưng hắn không muốn để ý tới.

Đối với bên ngoài bây giờ hắn đã chết, hắn có thể ra ngoài đánh nhau với người

khác sao?

Không có khả năng.

Bảo hắn ra ngoài là tuyệt đối không có khả năng.

Hắn phải giả chết, cứ đợi trong động phủ này là được.
Bình Luận (0)
Comment