Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 888

Còn như Kế Mông kia nói, cái gì mà hắn trở thành yêu thánh?

Chức vị này hắn cần làm gì?

Cho hắn một tên tuổi, lại không có ưu đãi gì, còn cần hắn tiếp nhận?

Sở Duyên bày tỏ khinh thường.

“Sao người này còn chưa đi? Không phải ta đã bảo người ra ngoài nói với hắn

ta, ta mất rồi sao?”

Sở Duyên khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.

Hắn đều đã phái người ra ngoài, nói với Kế Mông kia, hắn không ở tổ địa long

tộc, sao người này còn lải nhải.

“Lão tổ.”

Một tộc trưởng của long tộc hai chân run rẩy, đi tới.

“Sao thế? Không phải bảo ngươi truyền lời sao? Sao Kế Mông kia còn chưa

đi?”

Sở Duyên nhìn về phía tộc nhân kia, mở miệng hỏi.

“Lão tổ, ta đã truyền lời, nhưng yêu thánh không đi…”

Tộc nhân long tộc vội vàng đáp.

“Ngươi truyền lời thế nào?”

Sở Duyên nhíu mày, chuyện này không có khả năng.

Hắn đã nói như vậy, Kế Mông còn không biết xấu hổ như thế ư? Sống chết ở

bên ngoài không chịu đi?

“Ta cứ dựa theo lời lão tổ ngươi nói, đi truyền lời mà, nói với tên lưu manh ở

bên ngoài, ta không ở đây, chính là những lời này.”

Tộc nhân của long tộc sờ đầu nói.

Những lời này vang lên, bầu không khí trong động phủ lập tức ngưng kết lại.

Sở Duyên trợn to hai mắt, cứ nhìn tộc nhân long tộc như vậy.

Tộc nhân long tộc cũng quay đầu, nhìn thẳng Sở Duyên.

Mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc này, vô cùng yên tĩnh.

Ngay sau đó, cuối cùng Sở Duyên cũng hoàn hồn.

Hắn nhìn tộc nhân long tộc này với vẻ không dám tin.

Sao trên thế giới này lại có người ngu ngốc như thế?

Hắn thuận miệng nói một câu, ý là bảo tộc nhân long tộc này đi lừa Kế Mông

rời đi.

Kết quả tộc nhân long tộc này thực sự truyền lời hắn nói đi?

Con mẹ nó…

Sở Duyên rất muốn đánh người.

“Ngươi thật trâu.”

Sở Duyên ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn tộc nhân long tộc.

“Lão, lão tổ, ngươi khen ta làm gì? Kế Mông còn chưa đi, hình như ta làm

không thỏa đáng lắm?”

Tộc nhân long tộc thật cẩn thận hỏi.

“Được rồi được rồi, lui ra đi.”

Sở Duyên không muốn nói nhiều với tộc nhân long tộc, xua tay bảo đối phương

lui ra.

Hắn nhìn bên ngoài động phủ, đôi mắt lóe sáng, do dự có nên ra ngoài làm thịt

Kế Mông hay không.

Trực tiếp làm thịt, vậy yêu sư gì đó kia, chỉ sợ sẽ tìm hắn gây phiền phức…

Sở Duyên suy nghĩ, luôn do dự mãi, hắn quyết định sẽ đi gặp Kế Mông, nhưng

phải lén lút gặp mặt.

Đánh chết cũng không thể quang minh chính đại tới.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Sở Duyên dùng trạng thái vô địch của mình, truyền

âm nói cho Kế Mông một tiếng.

Sau khi nói xong, bóng dáng hắn cử động, rời khỏi động phủ.



Chỗ rừng trúc, Sở Duyên hàng lâm nơi này.

Hắn tới nơi này không lâu, một tia tử quang hiện lên, Kế Mông cũng tới nơi

này.

Hai người đứng đối diện nhau, Kế Mông hơi nâng tam xoa kích lên, đổi tư thế,

muốn nói gì đó.

Nhưng Sở Duyên ở phía đối diện còn tưởng Kế Mông nâng tam xoa kích lên là

muốn ra tay, chỉ trong nháy mắt tập trung tinh thần, tay nâng lên, ngưng tụ ra

vòng sáng kim sắc.

Ong!

Kế Mông ở đối diện lập tức cảm nhận được uy hiếp trí mạng truyền tới, gương

mặt lão ta cứng ngắc, vội vàng xua tay.

“Nguyên Sơ! Ta không có ý ra tay với ngươi, ngươi đừng khẩn trương như

vậy!”

Kế Mông vội vàng nói.

Lão ta thực sự sợ Sở Duyên không nói hai lời, đánh vòng sáng kim sắc tới.

“Hả? Không phải ngươi tới ra tay với ta sao?”

Sở Duyên sửng sốt một lát, vòng sáng kim sắc trên tay bắt đầu tản đi.

Tán vòng sáng đi xong, hắn không bỏ xuống đề phòng, trái lại càng đề phòng

hơn, phòng bị Kế Mông đột nhiên ra tay.

“Vậy ngươi tới làm gì?”

Sở Duyên dò hỏi.

“Tuyên đọc ý chỉ của yêu hoàng! Sắc phong ngươi làm yêu thánh mới của yêu

tộc!”

Kim Vũ mở miệng nói.

“Chỉ như vậy sao?”

Sở Duyên khẽ nhíu mày.

Vì cho hắn danh hiệu, mới gọi hắn ra sao?

Một chút khen thưởng thực tế cũng không có, còn gọi hắn ra.

Yêu thánh mới sao?

Dưới cái nhìn của Sở Duyên, đó chính là tên dễ nghe mà thôi, trên thực tế

không có một chút tác dụng.

“Cái gì mà chỉ như vậy sao? Đây là đại sự đấy!”

Kế Mông hơi nổi giận.

“Ồ… Ta đã rõ, bây giờ ngươi có thể rời đi?”

Sở Duyên không có bất cứ tâm tư gì, vẻ mặt không chút thay đổi nói.

“Sao ngươi lại có thái độ như vậy?”

Vẻ mặt Kế Mông lạnh xuống.

Sở Duyên ở phía trước hoàn toàn không để ý tới Kế Mông, bóng dáng cử động,

hóa thành kim quang biến mất ngay tại chỗ.

“Hừ.”

Thấy vậy, Kế Mông không muốn nói gì nữa, đi theo rời đi.

Hai người tan rã trong không vui.

Nhưng không ảnh hưởng Sở Duyên trở thành yêu thánh mới của yêu tộc, địa vị

đã ngang với Kế Mông yêu sư.



Kế Mông bay ra khỏi tổ địa long tộc, một đám yêu tướng bay tới.

“Kế yêu thánh, ngươi gặp được Nguyên yêu thánh không?”

Một yêu tướng mở miệng hỏi.

“Gặp được, ta và hắn trò chuyện rất vui vẻ, hắn cũng rất nguyện ý làm việc cho

yêu hoàng bệ hạ.”

Kế Mông cố gắng nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment