Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 902

“Ừm.”

Sở Duyên nhẹ giọng đáp một tiếng.

Nhìn màn ảnh trước mặt, còn cách nhiều năm nữa, rõ ràng không phải nơi này.

Nói cách khác, đệ tử của hắn không phải ở thực thiết thú nhất tộc này?

“Thao Sơn, lãnh địa của tộc đàn ngươi cách nơi này rất xa đúng không? Ta nhớ

tộc đàn các ngươi không quản tới nơi này, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Bên cạnh Sở Duyên, một yêu tướng đột nhiên mở miệng nói.

Bị yêu tướng này nói như vậy, yêu tướng khác nhao nhao lấy lại tinh thần, cả

đám đều nhìn về phía thực thiết thú nhất tộc.

“Đúng vậy, ta nhớ rõ lãnh địa của thực thiết thú nhất tộc không ở bên này.”

“Đâu chỉ không ở bên này, quả thực ngăn cách rất xa ấy chứ?”

“Đúng vậy, sao các ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”

Yêu tướng khác đều nhao nhao mở miệng, hỏi một câu.

“Các vị yêu tướng, ta, ta không có ý khác, ta chỉ vì nghênh đón yêu thánh, có lễ

một chút, cho nên mới chạy xa như vậy tới đây…”

Thao Sơn bị dọa sợ.

Sợ bị coi thành có địch ý với yêu thánh, vậy lão ta thảm rồi.

Nhìn đội ngũ khổng lồ trước mặt, Thao Sơn thực sự sợ hãi.

Lão ta sợ mình bị cho là có địch ý, như vậy tất cả thực thiết thú nhất tộc, e rằng

sẽ bị xé nát.

“Thực sự là như vậy sao?”

Một yêu tướng nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nói.

“Thật, thật, còn mời yêu thánh đại nhân tới tổ địa của bọn ta, đương nhiên là tộc

ta sẽ tổ chức lễ nghi cao, nghênh đón đại nhân!”

Thao Sơn vội vàng nói.

“Ừm… Vậy thì không… Tất cả tộc nhân của ngươi đều ở đây sao?”

Sở Duyên vốn định nói không cần, nhưng nghĩ lại, có khả năng là đệ tử của hắn

ở trong tộc đàn này, nhưng bây giờ không có ở đây hay không.

Ôm ý niệm này, Sở Duyên mở miệng hỏi.

“Khởi bẩm yêu thánh đại nhân, toàn tộc thực thiết thú nhất tộc của bọn ta đều ở

đây!”

Thao Sơn vội vàng nói.

Lão ta trả lời rất nhanh, giống như sợ trả lời chậm, khiến Sở Duyên tức giận,

đến lúc đó người cũng không còn.

Nếu người không còn, còn chưa tính.

Sợ nhất chính là, lão ta còn liên lụy tới tộc đàn của lão ta.

“Toàn tộc đều ở đây sao?”

Sở Duyên khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ đệ tử của hắn, thực sự không ở trong thực thiết thú nhất tộc này sao?

Vậy hắn không cần tiếp tục ở lại nơi này, nên rời đi, tiếp tục đi tìm.

Khi Sở Duyên định bảo người cùng rời đi, bỗng nhiên ở phía sau, màn ảnh màu

lam trước mặt hắn bắt đầu chuyển động.

[Kiểm tra đo lường thấy đệ tử có thể dạy phế, đang sinh thành không gian mô

phỏng…]

[Sinh thành không gian mô phỏng thất bại, kiểm tra đo lường cần đệ tử có linh

trí, mong ký chủ nhận làm đồ đệ, sau đó tiến hành hình thức dạy học.]

Đoạn văn tự này xuất hiện, khiến Sở Duyên sửng sốt một lát.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người rất nhanh từ xa xông tới.

Nhìn kỹ, đó là một con gấu… Đen trắng đan xen?

Trong đầu Sở Duyên lập tức dâng lên một từ ngữ.

Gấu mèo?

Không, so với gấu mèo, rõ ràng thứ này càng có khí chất hơn, nhìn vô cùng

hung mãnh. Nhưng mà ngoại trừ hung mãnh, còn mang theo chút đáng yêu.

Lão tổ tông của gấu mèo sao?

Lúc này, cuối cùng Sở Duyên cũng nhớ tới thực thiết thú, không phải là danh

xưng đặc biệt của gấu mèo sao.

Thứ trước mắt này, chính là đệ tử mới của hắn?



“Lớn mật!”

Bên ngoài một ngọn núi, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên.

Vô số yêu tướng nhao nhao trợn mắt.

Bọn họ trừng, đương nhiên là một tiểu thực thiết thú bên cạnh tộc trưởng của

thực thiết thú nhất tộc.

Thực thiết thú này đột nhiên xông vào, từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, xem như

là xúc phạm yêu thánh.

Dựa theo luật phải tru sát thực thiết thú này.

Thực thiết thú kia vô cùng mê mang, đôi mắt vành đen cứ ngơ ngác nhìn đám

yêu tướng như vậy, đặt mông ngồi dưới đất, không để ý chuyện gì.

Chuyện này dọa sợ tộc trưởng Thao Sơn của thực thiết thú nhất tộc.

Tộc trưởng Thao Sơn của thực thiết thú nhất tộc run rẩy quỳ trên đất.

“Mong yêu thánh đại nhân thứ tội! Đây là tiểu nhi, là theo ta tới bái phỏng yêu

thánh đại nhân, nhưng trên đường hơi đói cho nên rời đi, bây giờ quay về nhất

định là… Nhất định là muốn nhìn phong thái của yêu thánh, cho nên quay

về…”

Thao Sơn tỉnh táo lại, mở miệng nói.

“Đây là con trai ngươi ư?”

Sở Duyên không chút để ý, ánh mắt mang theo ý cười, nhìn chằm chằm thực

thiết thú bên cạnh Thao Sơn.

Trắng đen đan xen…

Đôi mắt có vành đen…

Toàn thân lộ ra cảm giác mênh mang xen lẫn khờ dại.

Đây không phải là gấu mèo sao?

“Bẩm yêu thánh đại nhân, đây là con trai thứ 24 của ta, thuở nhỏ đầu óc ngốc

nghếch cho nên…”

Thao Sơn còn định nói gì đó.

Lão ta còn chưa nói xong, đột nhiên trong lúc này, Sở Duyên ngắt lời lão ta.

“Thực thiết thú này, bổn tọa muốn.

Sở Duyên lập tức nói một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm thực thiết thú này
Bình Luận (0)
Comment