Những lời này vừa nói ra, rất nhiều yêu tướng đều sửng sốt một lát, lập tức hiểu
rõ.
Yêu thánh đại nhân là muốn thực thiết thú này làm tọa kỵ?
Thông thường người của yêu tộc tuyệt đối không làm tọa kỵ của người ta, huyết
mạch càng cao, chuyện làm tọa kỵ càng kiêng kị.
Nhưng yêu thánh thì khác, đối với nhiều người mà nói, làm tọa kỵ của yêu
thánh, không phải là sỉ nhục, trái lại là vinh hạnh.
Nhìn biểu hiện của long tộc thì biết.
Long tộc vì có quan hệ thân thiết với “yêu thánh Nguyên Sơ”, chiếm được cơ
hội lần này.
Tộc khác, muốn làm tọa kỵ cho yêu thánh Nguyên Sơ, cũng không có cơ hội.
Trước mắt yêu thánh muốn nhận thực thiết thú làm tọa kỵ, đó cũng là may mắn
của thực thiết thú nhất tộc.
Thao Sơn kia đã ngẩn người, bất chợt trên mặt lộ ra vui sướng.
Lão ta vội vàng mở miệng.
“Yêu thánh đại nhân! Nguyện ý! Đương nhiên là tiểu nhi nguyện ý làm tọa kỵ
của yêu thánh đại nhân!”
Thao Sơn kích động nói.
Sau khi nói xong, lão ta còn đánh lên người thực thiết thú trốn sau lưng lão ta.
Một cái đánh này, đánh thực thiết thú đang sửng sốt ngã xuống đất.
Thực thiết thú kia cắm đầu ngã vào trong bùn đất, kêu to hu hu.
Yêu tướng ở xung quanh thấy thế đôi mắt đều thay đổi.
Thứ này cũng xứng làm tọa kỵ của yêu thánh sao?
Nói thế nào, tọa kỵ cũng sẽ làm tăng sức chiến đấu của chủ nhân.
Nhưng lấy thực thiết thú này làm tọa kỵ…
Đám yêu tướng vô cùng hoài nghi, sức chiến đấu của yêu thánh sẽ bị suy yếu.
“Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này, khụ khụ, yêu thánh, thực ra bình
thường tiểu nhi rất bình thường, hôm nay thấy yêu thánh nên hơi kích động, cho
nên không khống chế nổi mình mà thôi.”
Thao Sơn vội vàng giải thích một câu, sợ bị hiểu lầm gì đó.
Yêu tướng xung quanh đều không tin, ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn Thao Sơn,
không nói một lời.
“Tiểu nhi thực sự rất bình thường! Thật đó! Hơn nữa tiểu nhi còn rất có tiềm
lực!”
Thao Sơn khen thực thiết thú này.
“Hắn tên là gì?”
Sở Duyên lẳng lặng nghe những người này nói, không có bất cứ biểu cảm gì,
ánh mắt nhìn chằm chằm thực thiết thú đang hu hu.
“Bẩm yêu thánh! Tiểu nhi tên là Thao Thế!”
Thao Sơn vội vàng trả lời.
“Thao Thế? Tên rất hay! Bổn tọa không muốn nhận hắn làm tọa kỵ, mà muốn
nhận hắn làm đệ tử, không biết Thao Thế ngươi bằng lòng không?”
Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng, thản nhiên nói.
“Hả? Nhận tiểu nhi làm đệ tử sao?”
Thao Sơn ngây ngẩn cả người.
“Nhận con hàng này làm đệ tử ư?”
“Con hàng này nhìn có vẻ ngốc, có thiên phú tu luyện sao?”
“Thứ đồ chơi này cũng có thể làm đệ tử sao?”
Rất nhiều yêu tướng cảm thấy khó tin.
“Sao thế, không muốn à?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày, nhìn thực thiết thú trên đất.
“Không, không, không, nguyện ý, đương nhiên là bọn ta nguyện ý, vô liêm sỉ,
còn không mau bái sư.”
Thao Sơn kịp phản ứng, vô cùng kích động nói.
Lão ta hoàn toàn không ngờ tới, thực thiết thú nhất tộc bọn họ, có ngày có thể
bám lấy đùi yêu thánh Nguyên Sơ.
Thực thiết thú nhất tộc bọn họ, ở trong yêu tộc tuy xem như là đại tộc, nhưng là
loại đại tộc lót đáy.
Nếu bám lấy đùi yêu thánh Nguyên Sơ, vậy thì có thể một bước lên trời.
Cho nên Thao Sơn kích động thật.
Lão ta vỗ thực thiết thú “Thao Thế” bên cạnh.
Thao Thế mơ mơ màng màng quỳ trên mặt đất.
“Hu hu hu…”
Thao Thế há miệng phát ra tiếng hu hu.
“Chuyện này… Thao Thế không biết nói à?”
Sở Duyên do dự một lát hỏi.
Đệ tử này của hắn, ngay cả nói chuyện cũng không biết sao?
“Không phải, yêu thánh đại nhân, hắn có thể nói, yêu thánh đại nhân đợi một
lát.”
Thao Sơn nở nụ cười.
Sau đó lão ta xoay người, trừng Thao Thế.
“Ngươi nói chuyện hẳn hoi cho ta, đừng náo loạn nữa, lại nháo nữa đừng trách
ta không khách sáo.”
Thao Sơn hung dữ nói.
Thực thiết thú “Thao Thế” kia bị nói như vậy, cơ thể chấn động, đáng thương
tội nghiệp nhìn thoáng qua Sở Duyên, vội vàng quỳ rạp trên đất.
“Đệ tử, đệ tử Thao Thế, nguyện bái yêu thánh đại nhân làm vi sư!”
Thao Thế vội vàng nói.
“Không tệ, hôm nay bổn tọa sẽ nhận ngươi làm đồ đệ vào lúc này.”
Sở Duyên gật đầu hài lòng.
Trong lòng hắn có chút nghi ngờ.
Những tộc nhân của thực thiết thú nhất tộc này đều là hình người, vì sao Thao
Thế này lại là bản thể?
Chẳng lẽ còn chưa thể hóa hình?
Lại là phế vật sao?
Sở Duyên sinh ra cảm giác sợ hãi nồng đậm với hai chữ “phế vật”.
“Sư tôn, đệ tử bái sư, có được lợi gì?”
Thao Thế nâng đầu lên, phát ra giọng nói vô cùng khờ dại, hỏi.
“Tác dụng gì sao?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, có chút muốn cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe có
người hỏi hắn vấn đề này.
Đám đệ tử trước đây, hình như đều vô cùng cung kính.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn, bái hắn làm sư phụ có ích lợi gì.
Hắn sửng sốt một lát.
Thao Sơn và rất nhiều yêu tướng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Đương nhiên sợ hãi là Thao Sơn, lão ta hoàn toàn không ngờ tới, con trai sẽ nói
ra những lời như vậy.