Phẫn nộ chính là đám yêu tướng.
Thao Thế này vốn xúc phạm yêu thánh, hiện giờ lại mạo phạm yêu thánh như
vậy, tội càng thêm tội, đám hộ vệ giả bọn họ nếu lại trơ mắt nhìn, chẳng phải
thất trách tới cực hạn.
Đúng lúc rất nhiều yêu tướng muốn ra tay, Sở Duyên lại nhẹ giọng mở miệng
trả lời.
“Vậy ngươi muốn có ưu đãi gì?”
Sở Duyên cười hỏi.
“Bái yêu thánh ngươi làm vi sư, có thể có vô số đồ ăn không?”
Đôi mắt Thao Thế sáng lên, mở miệng hỏi.
“Chỉ vậy à, đương nhiên là có…”
Sở Duyên thuận miệng trả lời…
…
Bên ngoài núi non trùng điệp, khi Sở Duyên nghe ý nghĩ rất đơn giản của Thao
Thế, chỉ muốn có vô số đồ ăn, cũng dở khóc dở cười.
Thuận miệng đáp lại một câu.
“Đương nhiên có thể.”
Câu trả lời này của Sở Duyên, cũng khiến vẻ mặt Thao Thế hưng phấn.
“Vậy ta muốn bái yêu thánh ngươi làm vi sư!”
Thao Thế lại quỳ rạp trên mặt đất, khờ dại nói.
“Được!”
Sở Duyên vội vàng nói một câu, vươn tay nâng lên, đỡ Thao Thế dậy.
Cứ thế, hắn xem như danh chính ngôn thuận nhận Thao Thế.
Đối với vì sao Thao Thế vẫn duy trì bản thể, Sở Duyên chẳng muốn hỏi.
Sau khi bảo Thao Thế tạm biệt với tộc nhân của thực thiết thú nhất tộc, Sở
Duyên lập tức dẫn theo đội quân đến tầng mây, cho Thao Thế không gian riêng
nói lời tạm biệt.
…
Dưới núi non trùng điệp, lúc này Thao Thế được một đám tộc nhân thực thiết
thú vây quanh.
Những tộc nhân đều vô cùng hưng phấn.
Thao Thế trở thành đệ tử của yêu thánh, chuyện này đại biểu bọn họ đã ôm chắc
đùi yêu thánh.
Thực thiết thú nhất tộc, tiền đồ có thể vô hạn!
Sau khi nói chuyện với tộc nhân một lát, Thao Thế mới đi tới trước mặt Thao
Sơn phụ thân nhà mình.
Thao Sơn nhìn con trai của lão ta, vô cùng hài lòng, trong mắt tràn ngập tán
thưởng.
Lão ta hoàn toàn không ngờ tới, trong nhiều con trai của mình như vậy, người
xuất sắc nhất, vậy mà là đứa con trai này.
Có thể ôm đùi yêu thánh.
“Thế Nhi, ngươi tới gần một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi, làm thế
nào tránh một số kiêng kị…”
Thao Sơn vừa định nói với con trai của lão ta một chút.
Nhưng lão ta còn chưa mở miệng, đã bị Thao Thế ngắt lời.
“Chuyện đó, ngươi nên nói ít thôi, ta phải đi gặp sư tôn ta, nếu đến muộn, ta sợ
sư tôn hiểu lầm.”
Thao Thế phủi mông, bày ra dáng vẻ khờ dại, định rời đi.
“Cái gì? Thế Nhi ngươi nói rõ ràng xem!”
Vẻ mặt Thao Sơn sững sờ, gọi Thao Thế lại.
“Ta sợ sư tôn hiểu lầm, sư giả như phụ thân, nếu sư tôn biết ta gọi ngươi là phụ
thân, nói không chừng sẽ tức giận, cho nên ngươi nói ít một chút thì hơn.”
Thao Thế quay đầu nhìn thoáng qua, nói như vậy.
Thao Sơn: “?”
Ngươi ngứa da rồi hả?
Ba ngày không đánh nhà tốt cũng bị dỡ ngói sao?
Gương mặt Thao Sơn âm trầm.
Toàn thân lão ta run lẩy bẩy.
Nếu không cố kỵ Thao Thế là đệ tử của Sở Duyên, hiện giờ lão ta đã ra tay.
Nghịch tử!
Quả nhiên là nghịch tử!
Thao Sơn còn định nói gì đó, nhưng không đợi lão ta mở miệng nói chuyện,
Thao Thế đã mở miệng trước.
“Được rồi, phụ thân quỷ hẹp hòi, không nói chuyện với ngươi nữa, lần nào cũng
không cho ta ăn no, ta muốn đi tìm sư tôn ta, có rảnh sẽ trở về thăm ngươi.”
Thao Thế khờ dại nói.
Sau khi nói xong, hắn ta xoay người rời đi, bay về phía Sở Duyên.
Tham Sơn đứng tại chỗ sửng sốt một lát, lập tức lộ ra nụ cười, xoay người dẫn
theo rất nhiều tộc nhân của thực thiết thú, nhìn đội ngũ yêu thánh rời đi.
…
Cùng lúc đó, đội ngũ của yêu thánh, trong long liễn.
Sở Duyên nhìn thứ tròn vo trước mặt mình, không nhịn được hỏi.
“Thao Thế, tu vi của ngươi không tới nơi tới chốn sao? Vì sao còn chưa hóa
hình? Vẫn luôn duy trì bản thể?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.
“Sư tôn tôn, ta không thích dùng đạo thể, ta càng thích dùng bản thể hơn.”
Giọng nói của Thao Thế hơi khờ dại, khiến người ta bỏ xuống đề phòng theo
bản năng.
Sở Duyên cũng như vậy.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắn dự định lừa gạt thực thiết thú này một lát, sau đó kéo đi hình thức dạy học,
để hình thức dạy học giúp hắn dạy phế.
Để tự hắn dạy phế sao?
Hay là thôi đi, đủ loại kinh nghiệm nói với hắn, tự hắn thực sự không dạy được,
vẫn nên giao cho hình thức dạy học thì hơn.
“Thao Thế, vi sư lại hỏi ngươi, hiện giờ ngươi tu hành thế nào?”
Sở Duyên mở miệng hỏi theo thường lệ.
“Sư tôn tôn, hiện giờ ta là cảnh giới Độ Kiếp, đạo quả của ta là chân tiên đạo
quả, phương pháp tu hành của ta là…”
Thao Thế nâng đôi mắt vành đen lên, nhìn thoáng qua sư tôn nhà mình, bắt đầu
lải nhải.
Hắn ta nói tới nói lui, nhưng lời hắn ta nói, khiến Sở Duyên vô cùng lờ mò.
Những lời này, toàn bộ tách ra, hắn đều có thể hiểu rõ.
Nhưng hợp lại với nhau, hắn giống như đang đọc thiên thư…
Mơ mơ màng màng, hoàn toàn không hiểu nổi.
Sở Duyên rơi vào trầm tư.