Sau khi suy nghĩ một lát, hắn vốn định để hình thức dạy học ra sân.
Hắn thực sự không hiểu nổi những thứ này.
Thậm chí người ta đang nói gì hắn cũng không rõ.
“Được rồi, nói tới đây đã, kế tiếp vi sư dẫn ngươi đến một vùng không gian bí
mật, tiến hành truyền thụ cho ngươi, ngươi đừng kinh hoảng, hiểu rõ rồi chứ?”
Sở Duyên mở miệng nói.
“Hả? Ồ… Được, sư tôn tôn.”
Thao Thế sửng sốt một lát, ngơ ngác gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này Sở Duyên mở hình thức dạy học ra.
Hắn không có một chút khách sáo.
Sau khi hắn mở hình thức dạy học, một màn ảnh màu lam lập tức lóe lên.
[Đang mở hình thức dạy học.]
[Mở hình thức dạy học thành công, đang sinh thành không gian mô phỏng.]
[Sinh thành không gian mô phỏng thành công, xin hỏi ký chủ có đồng ý lựa
chọn tiến vào không gian mô phỏng, hoặc lựa chọn dùng phương thức hình
chiếu tiến hành quan sát hay không.]
Khi màn ảnh xuất hiện, Thao Thế đã bị hút vào không gian mô phỏng, chỉ còn
lại mình Sở Duyên ở trong long liễn.
Hắn hơi suy nghĩ một lát, vốn định dùng phương thức hình chiếu tiến hành quan
sát, không cần thiết phải đi vào không gian mô phỏng.
Sở Duyên nghĩ một lát, mở hình thức hình chiếu.
Nhất thời, một hình ảnh xuất hiện trước mặt Sở Duyên.
“Mẹ kiếp…”
Sở Duyên nhìn thấy hình ảnh bên trong hình chiếu, lập tức sợ ngây người.
Ở trong tầm mắt của hắn, trong màn ảnh hình chiếu, không giống biển mây lần
trước, mà là một vùng không gian tối đen như mực. Ở trong vùng không gian
tối như mực này, không ngừng có phong hỏa lôi điện tàn sát bừa bãi, có thể nói
là rất khủng bố.
Khi nhìn thấy vùng không gian này, Sở Duyên hơi mở mắt nhìn.
Đây là…
Bỗng nhiên hắn có chút hiểu rõ hệ thống này muốn làm gì.
Không phải là hệ thống này muốn diễn Bàn Cổ khai thiên gì đó lần nữa đấy
chứ.
Cuối cùng mượn chuyện này lừa gạt đệ tử?
Biện pháp này rất tốt, sức thuyết phục rất cao.
Nhưng chuyện này cần bố trí cảnh tượng, bố trị một cảnh tượng khác biệt, mới
có thể khiến hắn lừa gạt được đệ tử.
Rất rõ ràng, Sở Duyên luôn không có lực lượng bố trí loại cảnh tượng này.
Trạng thái vô địch của hắn được hắn chơi ra hoa, có thể đánh người, có thể
phòng ngự, có thể triệu hoán, nhưng còn chưa có lực lượng phát minh bố trí ra
cảnh tượng.
“Hệ thống này càng ngày càng ưa nhìn.”
“Hỗn Độn đều đã ra, nói không chừng sau này còn có Bàn Cổ khai thiên, đáng
tiếc ta không qua đó, nếu không thì đến lúc đó có thể tận mắt nhìn thấy.”
Sở Duyên chậc chậc nói.
Trong lòng khen ngợi hình thức dạy học.
Không hổ là hình thức dạy học, đủ chuyên nghiệp, bắt đầu chính là như vậy, lần
này Thao Thế xem như nhất định phế.
Nếu như vậy mà không phế, vậy hoàn toàn không thể nói nổi.
Sở Duyên kiên nhẫn chờ đợi, muốn nhìn xem rốt cuộc hình thức dạy học sẽ dạy
như thế nào…
…
Không gian mô phỏng.
Trong hỗn độn vô cùng vô tận, xung quanh nơi này chỉ có hắc ám bao phủ,
vươn tay không thấy năm ngón tay, đồng thời còn có từng đợt phong hỏa lôi
điện đang tàn sát bừa bãi.
Từng khí tức khủng bố bồi hồi trong hỗn độn.
Ở trong vùng hỗn độn này, một con gấu mèo đứng ở chỗ này, trong đôi mắt
vành mắt đen đều là mê mang.
Ở trong lúng túng, còn có sợ hãi.
Hắn ta thuộc người thời đại cũ, đúng là từng thấy hỗn độn.
Cũng biết rất rõ, rốt cuộc hỗn độn đáng sợ cỡ nào.
Tu vi bình thường đến gần hỗn độn, ngay cả tính mạng đều không còn.
Hắn ta hoàn toàn không rõ, vì sao mình không lý do đi tới trong hỗn độn.
Gấu mèo Thao Thế đột nhiên nghĩ tới những lời Sở Duyên mới nói với hắn ta.
Muốn dẫn hắn ta đến một vùng không gian tư mật?
Chẳng lẽ nơi này là vùng không gian tư mật sư tôn nói?
Đây tính là không gian gì!
Đây rõ ràng là hỗn độn!
Khi Thao Thế cảm thấy khó hiểu, ở phía xa truyền tới giọng nói.
“Đồ nhi.”
Thao Thế quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một quang mang bay từ phía xa tới.
Quang mang này bay tới, dẫn tới hỗn độn chấn động kịch liệt.
Ong!
Khi hào quang tới gần Thao Thế, ánh sáng mạnh lại càng trực tiếp phân phát
toàn bộ phong hỏa lôi điện tàn sát bừa bãi trong hỗn độn.
“Hu hu hu…”
Thao Thế bị dọa sợ, kêu to hu hu, hai chân trước trực tiếp che kín đôi mắt, chỉ
để một khe hở nhỏ nhìn lén.
Thao Thế thật cẩn thận nhìn.
Khi nhìn thấy hào quang tiêu tán, lộ ra bóng dáng mơ hồ của sư tôn hắn ta, hắn
ta mới hiểu ra, đây là sư tôn tôn của hắn ta.
“Sư tôn tôn…”
Thao Thế nhỏ giọng nói.
Vừa nói, hắn ta vừa cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao hắn ta cảm thấy sư tôn này, hình như hơi kỳ lạ?
Không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào…
“Đồ nhi, đừng sợ hãi như vậy, vi sư sẽ không làm ngươi bị thương.”
Giọng nói của “Sở Duyên” hơi cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng duy trì hiền lành.