Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 910

Đại lục Thần Hành, Đông Châu, Thái Nhất Kiếm Tông.

Lúc này Thái Nhất Kiếm Tông đã khác với ngày xưa.

Thái Nhất Kiếm Tông ngày xưa chỉ là thanh danh lan truyền rộng, lưu truyền

trong đại lục Thần Hành.

Nhưng Thái Nhất Kiếm Tông hôm nay đã khác.

Mấy đại lục sáp nhập với đại lục Thần Hành, đều lưu truyền về Thái Nhất Kiếm

Tông.

Hơn nữa Thái Nhất Kiếm Tông trở thành tổng bộ của liên minh đại lục.

Địa vị, cũng tuyệt đối khác với ngày xưa.

Một ngày này, trên Thái Nhất Kiếm Tông, mấy người mạnh nhất trong các đại

lục gặp ở đây, bàn bạc với nhau cách ứng phó thời đại cũ.

“Ta cảm thấy chúng ta nên chủ động ra tay, không thể bị động như vậy, kẻ địch

ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, đây vốn không phải là chuyện tốt…”

“Chuyện này thì ta đồng ý, dựa vào cái gì chỉ có bọn họ mới có thể không

ngừng tấn công chúng ta? Chúng ta tìm cơ hội, cũng có thể trực tiếp phát động

công kích!”

“Chủ yếu là, chúng ta không biết bọn họ đang ở đâu.”

“Đúng vậy, không biết ở đâu, chúng ta đánh kiểu gì?”

Người mạnh nhất đến từ mỗi đại lục đều đang dùng thần thức, hoặc là thủ đoạn

đặc biệt tiến hành trao đổi.

Trong đó, Diệp Lạc và Tôn Ngộ Không im lặng nhất.

Hai người không nói một câu.

Sau khi mọi người nói chuyện một lát, cuối cùng dời mắt nhìn về phía Diệp

Lạc.

Muốn minh chủ Diệp Lạc mở miệng, nói chút gì đó.

Diệp Lạc bị nói như vậy, đương nhiên cũng cần phải mở miệng nói gì đó.

Hắn ta nghĩ một lát, vốn định ba phải một trận, tùy tiện nói đôi lời, khích lệ đám

người này.

Nhưng không đợi Diệp Lạc mở miệng, bỗng nhiên ấn ký Thiên Đạo chỗ mi tâm

hắn ta nóng lên.

Thần thức của Diệp Lạc bắt đầu khởi động, chỉ trong nháy mắt đã biết rõ mọi

chuyện.

“Cường giả thời đại cũ muốn cứu sống mấy chí cao giả thời đại cũ! Trước mắt ở

ngay trong hải vực!”

Diệp Lạc mở miệng nói.

Cường giả đại lục khác đều nhíu mày cảm thấy khó hiểu, không hiểu rõ ý của

Diệp Lạc.

Diệp Lạc căn bản không kịp nói thêm gì.

Hắn ta vươn tay, truyền tin tức cho Tôn Ngộ Không, bảo Tôn Ngộ Không giải

thích với người ở đây.

Sau đó hắn ta lập tức phân ra một chút thần thức chạy tới hải vực, chính hắn ta

cũng khởi hành, chuẩn bị vượt qua không gian hàng lâm bên kia.

Diệp Lạc nhanh chóng rời khỏi điện phủ, hắn ta vừa định chém vỡ không gian

bước vào, một giọng nói lại truyền tới.

“Diệp tiểu hữu, đợi đã!”

Diệp Lạc quay đầu lại nhìn.

Bóng dáng Bạch Trạch như thuấn di, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn ta.

“Bạch tiền bối?”

Diệp Lạc sửng sốt một lát, lập tức mở miệng ân cần thăm hỏi một câu, còn cúi

người thi lễ.

“Diệp tiểu hữu, khí tức hải ngoại là khí tức của yêu hoàng thời đại cũ! Yêu

hoàng thời đại cũ có được chiến lực tối cao, tuyệt đối không tầm thường, Diệp

tiểu hữu đừng đến hải ngoại thì hơn!”

Đôi mắt Bạch Trạch mang theo lo lắng, cùng với một chút bất đắc dĩ, mở miệng

giải thích với Diệp Lạc.

“Yêu hoàng thời đại cũ, là gì?”

Diệp Lạc điều động thần thức của mình đến hải ngoại trước, trái lại bản thể

không vội, đứng ở giữa không trung hỏi.

Về thời đại cũ, thực ra hắn ta biết không nhiều.

Chân chính biết, chỉ có Bạch tiền bối, sư tôn.

“Yêu hoàng thời đại cũ, Đông Hoàng Thái Nhất! Đã từng hoành áp một thời

đại, Thần Đế trời sinh, một vị được xưng tụng tuyệt thế…”

Bạch Trạch giải thích rõ ràng với Diệp Lạc.

Lão ta đã sớm phát hiện, Thiên Đạo mới đã không còn quản thúc lão ta, hiểu rõ

lão ta đã gia nhập vào trận doanh Thiên Đạo mới.

Gia nhập, vậy thì không thể hối hận.

Hiện giờ rất có khả năng đám Diệp Lạc đối mặt với Đông Hoàng Thái Nhất,

đương nhiên là lão ta phải nói rõ với đám Diệp Lạc.

Thực ra, lão ta vẫn luôn hi vọng đám Diệp Lạc đừng chống lại với Đông Hoàng

Thái Nhất.

Không ai hiểu rõ hơn lão ta, bốn chữ Đông Hoàng Thái Nhất này đại biểu cho

cái gì.

Đó là chiến lực tuyệt đối.

Nếu không phải ngày xưa Đông Hoàng Thái Nhất không thể thánh vị, với tài

tình của Đông Hoàng Thái Nhất, chưa chắc không thể nhìn trộm vị trí tối cao

kia.

Hiện giờ Đông Hoàng Thái Nhất sống lại, chiến lực chưa khôi phục hoàn toàn,

nhưng e rằng cũng không tầm thường.

“Diệp tiểu hữu, nghe ta khuyên một câu, nếu có thể đừng nên chống lại yêu

hoàng, hiện giờ thời đại mới ngoại trừ sư tôn ngươi ra, e rằng không có ai có thể

áp chế yêu hoàng.”

Bạch Trạch lắc đầu, nói.

Diệp Lạc đứng đối diện, lẳng lặng nghe xong hơi nhíu mày.

“Bạch tiền bối, yêu hoàng mà ngươi nói, hình như hiện giờ muốn làm sống lại

một vị tối cao thời đại cũ, ta là người đại diện của Thiên Đạo mới, nhận được

tin tức của Thiên Đạo mới nhất định phải ngăn cản.”

Diệp Lạc hơi bất đắc dĩ nói.

Nghe Bạch Trạch miêu tả như vậy, hắn ta cũng biết, hình như Đông Hoàng Thái

Nhất này rất mạnh.

Còn là loại tuyệt đối mạnh.

“Vậy Diệp tiểu hữu, ngươi có biện pháp liên lạc với sư tôn ngươi không? Lần

này thực sự cần sư tôn ngươi ra tay mới được, với lực lượng của chúng ta e rằng

khó đối phó.”

Bạch Trạch nói.
Bình Luận (0)
Comment