“Bạch tiền bối, ta thực sự không liên lạc được với sư tôn ta, cho nên không có
biện pháp, chỉ có thể do ta đến.”
Diệp Lạc lắc đầu nói.
Nghe thấy những lời này, Bạch Trạch hơi do dự một lát.
Sau đó lão ta lộ ra quyết đoán.
“Diệp tiểu hữu, ngươi đã cố ý muốn đi, vậy thì để ta đi cùng ngươi.”
Bạch Trạch nói gì cũng không để Diệp Lạc đi một mình.
Thiên phú của Diệp Lạc, lão ta thấy rất rõ.
Diệp Lạc không chết, sau này thành tựu đương nhiên không kém khi lão ta ở
đỉnh phong.
“Bạch tiền bối, không cần thiết, thực ra không phải có mình ra, những người
của đại lục khác chắc chắn cũng sẽ tới, ngươi không cần phải đi theo ta.”
Diệp Lạc tính toán từ chối.
“Cho dù có những người đó, ta vẫn lo lắng, ta vẫn nên đi theo ngươi thì hơn.”
Bạch Trạch vẫn muốn đi cùng với Diệp Lạc.
Diệp Lạc từ chối một lát, Bạch Trạch vẫn không chịu rời đi.
Cuối cùng Diệp Lạc chỉ có thể lựa chọn dẫn theo Bạch Trạch đi cùng.
Khi sắp rời đi, cường giả mỗi đại lục đều tới, đều biết rõ nặng nhẹ của chuyện
này, nhao nhao đuổi kịp Diệp Lạc rời đi, cùng đi về bên hải vực.
Tứ đại mãnh thú vốn muốn đi theo, nhưng tứ đại mãnh thú vẫn bị Diệp Lạc
ngăn lại, lấy lý do đại lục Thần Hành còn cần cường giả tọa trấn.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Lạc và Bạch Trạch, cùng với người mạnh nhất mỗi đại
lục đi về phía hải vực.
Diệp Lạc có thân phận người đại diện của Thiên Đạo mới, mở thông đạo không
gian, trực tiếp truyền tống đi.
Mọi người cùng tiến vào thông đạo không gian trước mặt.
Ngoại trừ Tôn Ngộ Không và Bạch Trạch ra, những người khác vô cùng tò mò,
rất tò mò về thông đạo không gian này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tiến vào thông đạo không gian.
Đối với phản ứng của những người này, Diệp Lạc không cảm thấy kỳ lạ, lần đầu
tiên tiến vào thông đạo không gian, có phản ứng tò mò là chuyện bình thường.
Trái lại, không có phản ứng mới là kỳ lạ.
Bạch Trạch không có phản ứng, Diệp Lạc có thể lý giải.
Dù sao cũng là tầng lớp cường giả thế hệ trước.
Nhưng Tôn Ngộ Không không có phản ứng, hơi kỳ lạ.
Diệp Lạc nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không với hàm ý sâu xa, từ đầu tới cuối,
hắn ta đều không thấy rõ, rốt cuộc Tôn Ngộ Không này có thân phận gì.
Thậm chí ngay cả Tôn Ngộ Không có thực lực và cấp bậc gì đều không biết…
…
Trong hải vực.
Gương mặt Đông Hoàng Thái Nhất xanh mét nhìn bầu trời.
Lão ta làm sống lại một lượng lớn yêu tộc, vậy mà tất cả đều bị diệt.
Thần thức vừa rồi, không phải là người của thời đại mới sao?
Trong lòng Đông Hoàng Thái Nhất kìm nén lửa giận.
Lão ta không lựa chọn rời đi, mà đứng tại chỗ.
Lão ta cảm nhận được, một vài khí tức đang ở kề bên này.
Đám người của thời đại mới, điều động lực lượng của Thiên Đạo mới giết đám
yêu tộc mới sống lại, còn không một vừa hai phải, còn chạy tới chỗ lão ta!
Chuyện này thực sự là bắt nạt Đông Hoàng Thái Nhất lão ta không được sao?
Đông Hoàng Thái Nhất không rời đi, khí tức toàn thân lão ta càng tỏa ra áp lực,
dẫn tới hư không xung quanh đều đang run run, mơ hồ có dấu hiệu tan vỡ.
“Chung tới!”
Đông Hoàng Thái Nhất hét to một tiếng, muốn triệu hoán Đông Hoàng Chung
lần nữa.
Có Đông Hoàng Chung và không có Đông Hoàng Chung, lão ta như hai dáng
vẻ.
Nếu lão ta có Đông Hoàng Chung ở bên, hoàn toàn không sợ người khác.
Theo Đông Hoàng Thái Nhất hét to một tiếng, hư không run rẩy một lát, nhưng
không có thứ gì xuất hiện.
Rất rõ ràng, Đông Hoàng Chung căn bản không thể hàng lâm vùng Thiên Địa
này.
Đông Hoàng Thái Nhất nghiến răng, nhưng lão ta vẫn không muốn rời đi.
Chịu loại chuyện này, nếu lão ta còn có thể nhịn xuống, sau này lão ta không
phải là Đông Hoàng Thái Nhất.
Nghĩ tới đây, Đông Hoàng Thái Nhất đứng tại chỗ, chờ đợi.
Sau khi đợi một lát, từng khí tức từ đằng xa hàng lâm, dẫn tới nước biển xung
quanh lật nhào, nhật nguyệt mất đi ánh sáng.
Trong đó có thần thức cường đại bay thẳng tới đè Đông Hoàng Thái Nhất,
muốn trấn áp Đông Hoàng Thái Nhất.
Đối mặt với thần thức này, mí mắt Đông Hoàng Thái Nhất không nâng lên một
cái, trực tiếp thừa nhận.
Thần thức cấp bậc này, ngay cả tư cách khiến lão ta lùi một bước cũng không
có!
Ở trong tầm mắt của Đông Hoàng Thái Nhất, hư không đột nhiên run rẩy.
Ngay sau đó thông đạo không gian hiện ra, ở trong thông đạo không gian, từng
bóng người xuất hiện.
Những bóng người này đủ loại, có mấy bóng người là hình người, những bóng
khác thì rất kỳ lạ.
Có hình tượng ác ma, còn có hình tượng thiên sứ, còn có các loại hình tượng
khó mà miêu tả.
“Yêu hoàng.”
Một giọng nói truyền từ hư không tới.
Giọng nói này khiến Đông Hoàng Thái Nhất cảm thấy quen tai.
Bỗng nhiên lão ta nghĩ tới gì đó, đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía hư không.
Chỉ thấy một bóng người đi từ trong hư không ra, đúng là Bạch Trạch.
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thấy Bạch Trạch, đồng tử hơi co rụt lại.