“Bạch Trạch!”
Đông Hoàng Thái Nhất sớm biết Bạch Trạch gia nhập thời đại mới, nhưng mà
trước mắt nhìn thấy, vẫn không nhịn được sinh ra giận dữ.
Yêu tộc bọn họ vẫn luôn chưa từng cô phụ Bạch Trạch, hiện giờ Bạch Trạch
làm chuyện như vậy.
Phản bội!
Đông Hoàng Thái Nhất vẫn có chút không rõ, vì sao Bạch Trạch lựa chọn phản
bội, dù sao Bạch Trạch không phải loại người như yêu sư.
Bạch Trạch từng là một người vô cùng trung thành.
“Yêu hoàng.”
Bạch Trạch đi từ trong hư không ra, đứng bên cạnh Diệp Lạc, nhìn về phía
Đông Hoàng Thái Nhất, hơi chắp tay.
“Bạch Trạch, vì sao lại như vậy?”
Đông Hoàng Thái Nhất hạ giọng, trầm giọng hỏi.
“Yêu hoàng, thời đại đã thay đổi, thời đại của chúng ta đã qua.”
Bạch Trạch khẽ lắc đầu, mở miệng nói.
Ánh mắt lão ta vô cùng thản nhiên nhìn thẳng Đông Hoàng Thái Nhất.
“Đây là lý do ngươi phản bội ư?”
Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày, trong lòng bàn tay lão ta sững sờ có pháp lực
dao động.
“Bạch Trạch từng vì yêu tộc chết qua một lần, Bạch Trạch hiện giờ chỉ là người
thời đại mới, tại sao lại là phản bội?”
Bạch Trạch lắc đầu.
“Ồ, nếu Bạch Trạch trước đây đã chết, vậy Bạch Trạch hiện giờ cũng không cần
phải tồn tại.”
Đông Hoàng Thái Nhất thản nhiên nói một câu như vậy.
Lão ta mới nói xong, chỉ trong nháy mắt bùng nổ, cả người xông về phía Bạch
Trạch.
Động tác của lão ta vô cùng nhanh.
Chỉ trong giây lát, Đông Hoàng Thái Nhất đã đi tới trước mặt Bạch Trạch, một
chưởng đánh về phía Bạch Trạch.
Tốc độ của Đông Hoàng Thái Nhất nhanh tới mức khiến đám Bạch Trạch Diệp
Lạc không kịp phản ứng.
Nghìn cân treo sợi tóc, vẫn là Tôn Ngộ Không kịp phản ứng, một tay trực tiếp
ngăn cản Đông Hoàng Thái Nhất.
Một chưởng của Tôn Ngộ Không ngăn Đông Hoàng Thái Nhất, hai chưởng
chạm nhau.
Rầm!
Một tiếng thật to.
Tôn Ngộ Không bị đẩy lùi mấy chục bước, Đông Hoàng Thái Nhất thì lùi một
hai bước.
Rất rõ ràng, Tôn Ngộ Không không phải đối thủ của Đông Hoàng Thái Nhất.
Ít nhất chiến lực của Tôn Ngộ Không kém Đông Hoàng Thái Nhất.
“Đúng là có bản lĩnh.”
Một kích này của Đông Hoàng Thái Nhất không có chút tức giận, thản nhiên
nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, lại ra tay.
Bây giờ những người khác đều có thể kịp phản ứng.
Đám Diệp Lạc nhao nhao ra tay, trong lúc này, một cuộc loạn chiến bắt đầu.
Đông Hoàng Thái Nhất lấy một địch mấy người, nhưng không có một chút rơi
vào hạ phong, thậm chí còn có xu thế chiến càng hăng hơn.
Đám Diệp Lạc vẫn yếu hơn Đông Hoàng Thái Nhất.
Trái lại Tôn Ngộ Không biểu hiện ra chiến lực phi phàm, một mình đối đầu với
Đông Hoàng Thái Nhất, là cấp bậc chủ lực.
Sau khi chiến đấu kịch liệt một lát, Đông Hoàng Thái Nhất nhảy ra khỏi vòng
chiến đấu, một chiêu bức lùi mọi người.
Một tay để sau lưng, thờ ơ nhìn đám Diệp Lạc.
Sau khi nhìn một lát, thì nhìn về phía Bạch Trạch.
“Đây là chiến lực của thời đại mới các ngươi sao? Chỉ vậy mà thôi, vậy không
có phần thắng, bổn hoàng còn chưa khôi phục một phần chiến lực, càng không
nói có yêu đế ở đây, thời đại mới các ngươi có chiến lực gì đáng nói?”
“Bạch Trạch, bổn hoàng cho ngươi cơ hội nữa, trở về thời đại cũ, bổn hoàng sẽ
không nhắc chuyện cũ mà ngươi từng làm!”
Đông Hoàng Thái Nhất trầm giọng nói.
“Yêu hoàng, nếu ta là người thời đại mới, vậy thì ta sẽ không làm loại chuyện
phản bội, huống chi thời đại mới bọn ta chưa chắc đã yếu. Trước mắt trong đám
bọn họ, không phải là người mạnh nhất thời đại mới, nếu người mạnh nhất thời
đại mới xuất hiện, yêu hoàng ngươi cộng thêm yêu đế, cũng chưa chắc đè ép
được vị kia!”
Bạch Trạch chắp tay cúi đầu với Đông Hoàng Thái Nhất, thản nhiên nói.
Theo ý lão ta, nếu Sở Duyên ra tay, yêu hoàng và yêu đế chưa chắc chiếm được
thượng phong.
Đối với Sở Duyên, Bạch Trạch tràn ngập tin tưởng.
Chỉ cần Sở Duyên không ngã, thời đại mới tuyệt đối không sụp đổ!
“Hả? Chiến lực của thời đại mới các ngươi, không đến đây đủ sao?”
Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày, hỏi một câu.
“Không phải.”
Bạch Trạch lắc đầu.
Lần này Đông Hoàng Thái Nhất không nói gì.
Lão ta từng xem qua bảng chiến lực của thời đại mới.
Đứng đầu hình như là hầu tử mặc áo giáp kia.
Thiên Đạo cũ từng thêm dáng vẻ lên trên bảng chiến lực, lão ta từng thấy hầu tử
mặc áo giáp kia, cho nên có thể chắc chắn.
Người đứng đầu đã ở đây, vậy người Bạch Trạch nói, rốt cuộc là ai?
Đông Hoàng Thái Nhất hơi híp mắt, rơi vào trầm tư.
Khi Đông Hoàng Thái Nhất định hỏi gì đó, Diệp Lạc đứng ra, vẻ mặt hắn ta hơi
khó coi.
Hắn ta đã nhận được tin từ Thiên Đạo mới, yêu đế đã không thể trói buộc, sắp
sống lại.
Thực sự nếu không bức Đông Hoàng Thái Nhất đi, thêm chút thời gian, bọn họ
phải đối mặt với hai chí cường giả liên thủ.
“Yêu hoàng, rút đi! Nếu không ngươi sẽ phải ở lại đây!”
Diệp Lạc không quản nhiều như vậy, trực tiếp câu thông với Thiên Đạo, lấy ấn
ký của Thiên Đạo, thu hoạch thêm lực lượng của Thiên Đạo mới…