Trên hải vực, bầu trời có từng tầng mây đen, sấm sét vang dội, khí tức vô cùng
áp lực tràn ngập mà ra, uy nghiêm thuộc về Thiên Đạo hàng lâm cả hải vực.
Thiên Đạo mới vốn tiến vào ngủ say, trong Thiên Địa đã không có bao nhiêu uy
áp của Thiên Địa.
Nhưng vào lúc này, Thiên Đạo mới ngủ say giống như thức tỉnh, hàng lâm thế
gian lần nữa.
Tôn Ngộ Không, Kabbalah và cường giả đại lục khác đứng một bên cảm nhận
được uy áp của Thiên Địa, gương mặt không nhịn được trở nên khó coi.
Bọn họ đều là người từng bị Thiên Đạo mới buộc rời khỏi đại lục, vẫn là gần
đây mới có cơ hội hàng lâm lần nữa.
Hiện giờ thấy được khí tức của Thiên Đạo mới, cũng không nhịn được hơi sợ
hãi.
Ở nơi này chỉ có ba người không sợ.
Một là Đông Hoàng Thái Nhất, hoàn toàn không sợ khí tức của Thiên Đạo mới.
Một người khác là Diệp Lạc, thân là người đại diện của Thiên Đạo mới, đương
nhiên không sợ loại khí tức này, ở trong khí tức này, hắn ta không những không
cảm thấy áp lực, trái lại còn có cảm giác thân thiết.
Người cuối cùng chính là Bạch Trạch.
Bạch Trạch vô cùng kích động.
Sau khi lão ta được Thiên Đạo mới thừa nhận, hiện giờ vẫn là lần đầu tiên cảm
nhận được khí tức của Thiên Đạo mới gần gũi như thế.
Chỉ thấy khí tức này thân thiết như vậy…
Bùm!
Một tia sét lướt qua phía chân trời.
Ngay sau đó, cột sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, rơi lên người Diệp Lạc.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế của Diệp Lạc thay đổi, khí tức cổ xưa xuất hiện.
Chỉ trong giây lát, quanh người Diệp Lạc xuất hiện vô số quang điểm, phương
diện chiến lực của hắn cũng đạt tới cấp bậc tương đồng với Đông Hoàng Thái
Nhất.
Quan trọng nhất là, trên người hắn ta mang theo thiên uy mênh mông cuồn
cuộn!
Đó là khí tức của Thiên Đạo!
Đối với mọi thứ trên thế gian đều giống như có thể sinh ra khắc chế.
“Yêu hoàng! Lui!”
Miệng Diệp Lạc ngậm thiên hiến, lưỡi đầy xuân lôi, dưới những lời này, uy áp
tuyệt đại đè ép về phía Đông Hoàng Thái Nhất.
Hắn ta muốn bức lui Đông Hoàng Thái Nhất, lại xử lý yêu đế kia.
Nếu không thì hai người liên thủ, sẽ vô cùng phiền phức.
“Tiểu bối, ngươi quá kiêu ngạo rồi.”
Đông Hoàng Thái Nhất hơi híp mắt, khi lão ta giơ tay, sau lưng có hư ảnh Cổ
Chung xuất hiện.
Cổ Chung chỉ là hư ảnh, không phải thật thể, nhưng vẫn để lộ ra khí tức vô cùng
đáng sợ.
Diệp Lạc thấy Cổ Chung này, lông mày nhíu lại, trong lúc vươn tay, một thần
kiếm xuất hiện trong tay, hắn ta muốn nhanh chóng đánh bại Đông Hoàng Thái
Nhất.
Cho dù không thể đánh bại Đông Hoàng Thái Nhất, cũng cần phải ra tay tạm
đuổi Đông Hoàng Thái Nhất đi.
Ngay khi Diệp Lạc chuẩn bị ra tay, trong cả hải vực, đột nhiên xảy ra chấn động
mãnh liệt, yêu khí cường đại mà cổ xưa từ đáy biển lao ra.
Không còn kịp nữa…
Đồng tử của Diệp Lạc co rút nhanh.
Yêu đế, đã sống lại!
…
Cùng lúc đó, bên thiên điện vạn yêu cung.
Sở Duyên đang ngồi trên chủ vị, cho Thao Thế ăn nhíu mày.
Tinh thần hắn giống như có phát hiện, nhìn về bên hải vực đang đại chiến.
“Đây là cảm giác gì?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày.
Hắn cảm thấy tinh thần mình giống như rung động một cái, nhưng hắn không
biết đã xảy ra chuyện gì.
Đây là một loại cảm giác kỳ lạ.
“Sư tôn tôn, làm sao vậy?”
Thao Thế quỳ rạp trên đất, lười biếng hỏi.
“Không có việc gì, ngươi tiếp tục ăn đi.”
Sở Duyên nhìn thoáng qua Thao Thế quỳ rạp trên đất ăn, thuận miệng nói một
câu.
“Vâng, sư tôn tôn.”
Thao Thế đáp một câu, miệng gặm thứ gì đó phẩm chất không rõ.
Thực tế, Sở Duyên cũng không biết Thao Thế này đang gặm cái gì.
Hắn tùy tiện sắp xếp một người phụ trách ẩm thực của Thao Thế, đồng thời
cũng quy định không cần ăn quá tốt.
“Vừa rồi là cảm giác gì? Luôn có loại dự cảm xấu.”
Sở Duyên có chút nghi ngờ.
Hắn không biết vừa rồi là cảm giác gì.
Vốn dĩ trực giác của hắn cảm nhận được, hình như nơi đó đang xảy ra chuyện gì
không tốt.
Sở Duyên hơi giơ tay lên, vòng sáng kim sắc lập tức ngưng tụ trong lòng bàn
tay hắn.
Hắn không biết vì sao, bỗng nhiên muốn đánh một chưởng qua.
Ý nghĩ này, chính hắn cũng không biết vì sao lại có.
Nhưng hắn muốn làm.
Sở Duyên giơ tay lên muốn ném qua.
Nhưng nghĩ lại, hắn để vòng sáng kim sắc xuống.
Ong…
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, vòng sáng kim sắc trên tay hắn chậm rãi tiêu tán.
Bỗng nhiên Sở Duyên nhìn về phía xương sinh vật không biết là gì trong bát
Thao Thế.
Hắn nhấc tay lên, nắm lấy cục xương kia.
Quang mang kim sắc của trạng thái vô địch bao trùm lên cục xương kia.
Sở Duyên do dự một lát, lập tức búng về phía vùng hải vực.
Khi hắn búng xương cốt kia ra, chỉ trong nháy mắt khúc xương này hóa thành
kim quang biến mất không thấy.
Sau khi búng xương đi xong, Sở Duyên lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Không biết vì sao, sau khi hắn bắn xương ra, loại cảm giác bất an này lập tức
biến mất.