Cảnh tượng trước mắt này, giống như thức tỉnh trí nhớ của hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt, ý chí chiến đấu mãnh liệt khiến khí thế của hắn ta tăng lên
không ít.
“Không được, Sở đạo hữu rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, bọn ta đâu biết
hắn ở đâu.”
Bạch Trạch khẽ lắc đầu, mở miệng nói.
“Chuyện này…”
Tôn Ngộ Không lập tức ngây ngẩn cả người.
Ý chí chiến đấu vốn đang thiêu đốt cũng dừng lại.
Chuyện này…
Chiến lực mạnh nhất bên người ta đã xuất hiện, vậy mà chiến lực mạnh nhất
bên chúng ta không biết ở đâu?
Chỉ nói một câu, đầu rồng thấy đầu không thấy đuôi?
Cừ thật.
Hắn ta trực tiếp nói cừ thật.
“Ta tin tưởng sư tôn!”
Lúc này, bỗng nhiên Diệp Lạc quay đầu nhìn mọi người, ý chí rất kiên định nói
một câu.
“Tin tưởng…”
Tôn Ngộ Không trầm mặc không nói.
Đây là đang đùa sao?
Khi Tôn Ngộ Không muốn nói gì đó tiếp.
Trong hải vực ở phía trước, đột nhiên nhấc lên gợn sóng ngập trời, từng tầng
nước biển cuốn sạch mà lên, hình thành một vùng thủy triều trùng thiên, giống
như muốn nhấn chìm toàn bộ.
Dưới ánh mắt của đám Diệp Lạc, một bóng người từ trong sóng triều vô tận đi
ra.
Bóng người kia xuất hiện, hư không giống như đang chấn động.
Đồng thời lại càng có vô số dị tượng dâng lên.
Từng hư ảnh nhật nguyệt tinh thần được phóng ra, giống như chịu triệu hoán
của vị vô thượng nào đấy.
Mỗi một hư ảnh này đều tràn ngập khí tức cổ xưa mà cường đại.
Khi bóng người kia đi tới, từng hư ảnh ngôi sao tự động đi tới bên cạnh bóng
người kia, đi theo bóng người kia.
Mà bóng người kia là yêu đế Đế Tuấn!
Đế Tuấn mặc đế bào, cất bước mà ra, uy áp vô thượng kèm theo lão ta đi ra mà
trấn áp xuống.
Khi Đế Tuấn đi ra, đám Diệp Lạc đều không hẹn mà cùng thấp hơn một người.
Đây không phải chênh lệch cảnh giới, mà là chênh lệch địa vị.
Thiên đế giả, trời sinh đã có được khí chất này.
Trực tiếp hình thành một loại áp chế đối với đám Diệp Lạc.
Đám Diệp Lạc cũng ở dưới áp chế này, chiến lực chịu ảnh hưởng tuyệt đối.
Ví dụ như lúc trước Diệp Lạc mượn dùng Thiên Đạo, có thể bùng nổ 200%
chiến lực.
Như vậy Diệp Lạc hiện giờ, chỉ có thể phát huy chiến lực ban đầu, Thiên Đạo
thêm vào cùng với uy áp đều bị triệt tiêu.
Dựa vào khí thế của bản thân, cùng với triệt tiêu Thiên Đạo thêm vào, đủ để
thấy tính khủng bố.
“Đám tiểu bối các ngươi, cũng dám làm càn?”
Một giọng nói uy nghiêm truyền tới.
Bóng người kia mới xuất hiện, lập tức tấn công đám Diệp Lạc, động tác nhanh
chóng nhanh nhẹn, không mang theo chút dây dưa, lão ta căn bản không nói
một câu vô nghĩa, trực tiếp đánh luôn.
Đám Diệp Lạc bị hoảng sợ, nhao nhao chạy đi bốn phía, sợ bị bóng người Đế
Tuấn đánh trúng.
Nhưng vẫn có người tốc độ chậm, bị Đế Tuấn một chiêu đánh trúng.
Mấy người trực tiếp bị đánh rơi khỏi bầu trời, rơi xuống đáy biển không rõ sinh
tử.
Đám Diệp Lạc bị chiến lực đáng sợ của Đế Tuấn dọa nhảy dựng.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, Đế Tuấn lại có sức chiến đấu đáng sợ như thế.
Dưới một kích, vậy mà đánh mấy bọn họ không có lực đánh trả.
“Cảnh giới của người này khôi phục, còn đáng sợ hơn chúng ta nghĩ!”
Đồng tử của Tôn Ngộ Không co rụt lại, hít sâu một hơi.
Hắn ta đã biết, chỉ dựa vào đám người ở đây, e rằng khó đấu lại được với Đế
Tuấn.
“Đi sao?”
Tôn Ngộ Không nhìn về phía Diệp Lạc, trầm giọng nói một câu.
“Đi, đi nơi nào đây?”
Diệp Lạc nghiến răng, hắn ta cảm thấy có khí cơ đang tập trung mà đến.
Đó là khí tức của yêu đế Đế Tuấn.
Đế Tuấn không có khả năng để bọn họ chạy thoát.
“Làm sao bây giờ?”
Tôn Ngộ Không nhíu mày hỏi một câu.
“Chuyện này ta… Ta không biết.”
Diệp Lạc cũng mê mang.
Lúc này đi hay là chiến đấu, đều không được.
Rốt cuộc lúc này nên làm gì bây giờ?
“Bạch Trạch, còn có hai vị thời đại mới, lúc này quy hàng, ta còn có thể tha cho
các ngươi một mạng.”
Yêu đế đi ra, ánh mắt thản nhiên nhìn đám Diệp Lạc một cái, cuối cùng ánh mắt
nhìn về phía ba bóng dáng.
Diệp Lạc, Tôn Ngộ Không, Bạch Trạch.
Theo ý lão ta, ba người này mới có tư cách được lão ta mời gia nhập thời đại cũ,
những người khác không xứng.
Bạch Trạch chính là thuộc hạ trước đây của lão ta.
Diệp Lạc là Thiên Kiêu của thời đại mới.
Nhưng Tôn Ngộ Không lão ta nhìn không thấu, nhưng có thể biết được, Tôn
Ngộ Không rất bất phàm…
…
“Bạch Trạch, niệm tình ngươi từng làm việc cho yêu đế, vì yêu tộc lao tâm lao
lực, bây giờ quy hàng, có thể tha cho ngươi khỏi chết!”
“Còn hai người khác, nếu như có thể rời khỏi thời đại mới, gia nhập bọn ta,
cũng có thể sống.”
“Những người khác thì không cần thiết, đều chết cả đi.”
Đôi mắt sắc bén của yêu đế Đế Tuấn nhìn về phía mọi người trước mặt.
Lão ta vô cùng bá đạo, căn bản không cho phép người khác phản bác.
Dưới những lời này, có cảm giác không ai có thể làm trái lão ta.