Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 916

Giống như lời nói của lão ta là pháp lệnh của Thiên Đạo, không để bất cứ người

nào làm trái.

“Ngươi cảm thấy có thể sao? Yêu đế.”

Diệp Lạc bước tới trước một bước, hắn ta cảm thấy lúc này, nhất định phải ổn

định lòng quân bên bọn họ mới được.

Hắn ta cưỡng ép phát tán ra khí tức của mình, muốn đối kháng với yêu đế.

Nhưng ở trước mặt uy áp vô thượng của yêu đế, khí tức của hắn ta không có sức

lực đối kháng.

“Trái lại người thời đại mới như ngươi rất thú vị.”

Yêu đế hơi nhíu mày, đánh giá cao về Diệp Lạc.

Có rất ít người có thể bùng nổ khí thế trước mặt lão ta.

Cho dù hiện giờ thực lực của lão ta mười chưa được một, vẫn như vậy.

Diệp Lạc này có gan lộ ra khí thế, trái lại khiến lão ta rất bất ngờ.

“Huynh trưởng.”

Phía sau, Đông Hoàng Thái Nhất chậm rãi bay tới, quay mặt chắp tay với yêu

đế, vẻ mặt mang theo tôn kính.

“Thái Nhất, không tệ.”

Yêu đế Đế Tuấn quay đầu, đáp lại một câu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói nhiều.

Thậm chí nói đều không nói nhiều.

Giữa hai bọn họ, vẫn luôn không cần nói quá nhiều.

“Huynh trưởng, người nọ là Thiên Kiêu của thời đại mới, tư chất này không

kém gì người thời đại cũ như chúng ta, cho dù thế nào, đều phải giữ hắn ta lại!”

Đông Hoàng Thái Nhất cũng biết tính cường đại của thiên tư Diệp Lạc.

Cho dù không thể chiêu hàng Diệp Lạc, cũng cần phải xử lý Diệp Lạc.

“Ừm.”

Đế Tuấn thản nhiên gật đầu, đáp.

Sau khi lão ta nói xong câu đó, ánh mắt nhìn về phía đám Diệp Lạc lần nữa.

Vừa sải bước ra, uy áp rơi lên người Diệp Lạc càng cường đại hơn một chút.

Vẻ mặt Diệp Lạc trở nên khó coi, nghiến chặt răng, ngay cả nói chuyện cũng

cảm thấy khó khăn.

Tôn Ngộ Không và Bạch Trạch ở bên cạnh thấy thế, nhao nhao đi tới bên Diệp

Lạc, một tay chống lên bả vai Diệp Lạc, cùng Diệp Lạc chống lại uy áp cường

đại này.

Nhìn thấy ba người liên thủ, Đông Hoàng Thái Nhất cũng đi theo giẫm chân tại

chỗ mà ra, sau lưng lại xuất hiện hư ảnh Cổ Chung.

Thùng thùng thùng…

Cổ Chung chấn vang, gợn sóng vô tận lập tức lan ra, cuốn sạch bốn phương tám

hướng, giống như muốn định trụ thời gian, không gian cùng với bất cứ thứ gì.

Đông Hoàng Thái Nhất gia nhập, khiến trong trận đối kháng này, đám Diệp Lạc

lập tức rơi vào hạ phong.

Những người khác thấy thế, nhao nhao đi tới sau đám Diệp Lạc, muốn thêm lực

lượng cho ba người.

Nhưng tác dụng của những người này không lớn.

Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn đồng căn đồng nguyên, hai người liên thủ,

không phải là một thêm một đơn giản như vậy.

Khi Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn liên thủ ép đám Diệp Lạc gần như sắp

không đỡ nổi, Diệp Lạc vốn muốn cố gắng chống đỡ, để đám Tôn Ngộ Không

chạy trốn trước.

Nhưng Đế Tuấn biết rõ ý nghĩ của Diệp Lạc, bỗng nhiên giơ tay lên, pháp lực

cường đại đánh ra, lấy tốc độ vượt thời gian không gian va chạm với Diệp Lạc.

Diệp Lạc vốn thất thần đâu kịp phản ứng, bị đánh trúng một kích.

Rầm!

Dưới một tiếng vang thật to, toàn bộ cơ thể Diệp Lạc bay ngược mà ra.

Hóa thành một cái bóng, đập bể rơi xuống.

Rầm!

Diệp Lạc bị rơi vào đáy biển, nhấc lên từng gợn sóng.

Một lát sau, bóng dáng Diệp Lạc lao từ đáy biển ra, căn bản giống như chưa

từng chịu tổn thương.

Nhưng khi Diệp Lạc bay ra, mọi người thấy được bóng dáng Diệp Lạc, vẫn

không nhịn được liếc mắt nhìn, lúc này, bóng dáng Diệp Lạc vô cùng chật vật.

Áo bào hơi cũ nát, khí tức vô cùng hỗn loạn, khóe miệng chảy ra máu tươi, rõ

ràng là bị thương không nhẹ.

“Diệp minh chủ!”

Những người khác thấy dáng vẻ của Diệp Lạc, nhao nhao bay qua, chuẩn bị đi

đón Diệp Lạc, hộ vệ cho Diệp Lạc.

Đông Hoàng Thái Nhất thấy thế hơi híp mắt, khống chế Cổ Chung sau lưng,

trực tiếp chấn trụ những người đó.

“Quy hàng thời đại cũ, ngươi có thể không chết!”

Giọng nói của Đế Tuấn tràn ngập uy nghiêm vô thượng, trong đó cũng có một

chút mê hoặc, lão ta muốn làm tan rã ý chí của Diệp Lạc.

“Ngươi nằm mơ à.”

Khí tức của Diệp Lạc hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn Đế Tuấn, đôi mắt vẫn tràn ngập

sắc bén.

Cơ thể hắn ta bị thương, ý chí vẫn rất kiên định.

“Ngươi thực sự muốn chết à?”

Đế Tuấn hừ lạnh một tiếng, đã có chút không kiên nhẫn.

“Ta không thấy là ngươi có thể giết được ta!”

Diệp Lạc không chịu khuất phục.

Hắn ta vẫn luôn tin tưởng, sư tôn của hắn ta vẫn luôn theo dõi hắn ta.

Một khi hắn ta gặp nguy hiểm tới tính mạng, sư tôn nhất định sẽ ra tay!

Hắn ta rất tin tưởng điểm này!

“Không thấy sao? Vậy ta sẽ để cho ngươi thấy!”

Đế Tuấn giống như mang theo lửa giận, lão ta lật tay chuẩn bị giết chết Diệp

Lạc.

Pháp lực tràn đầy nhanh chóng ngưng tụ ra, hình thành một thủ chưởng cự đại.

Hắn ta giống như muốn dùng thủ chưởng vĩ đại này trấn giết Diệp Lạc.

Nhìn thấy cảnh này, Đông Hoàng Thái Nhất nhanh chóng phối hợp.
Bình Luận (0)
Comment