Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 917

Hư ảnh Cổ Chung vừa động, tạo ra vô số gợn sóng, chấn trụ Diệp Lạc, phòng

ngừa Diệp Lạc chạy thoát.

Bóng dáng Diệp Lạc vừa động, muốn lao ra khỏi những gợn sóng phong tỏa

này.

Nhưng mà tốc độ của Đế Tuấn thực sự quá nhanh, nhanh tới mức hắn ta gần

như không thể kịp phản ứng.

Đợi khi Diệp Lạc hơi tỉnh táo, trước mắt đã xuất hiện một chưởng ấn cự đại.

Ảnh ngược trong mắt Diệp Lạc chính là chưởng ấn vĩ đại.

Khi hắn ta cho rằng mình không chết cũng sẽ trọng thương, dị tượng xảy ra!

Ở phía xa có kim quang bắn nhanh mà đến.

Kim quang này tập sát mà đến, trực tiếp xuyên thủng chưởng ấn vĩ đại của Đế

Tuấn.

Chưởng ấn vĩ đại do Đế Tuấn đánh ra bị xuyên thủng, hóa thành vô số ánh

huỳnh quang tiêu tán đi.

Thế đi của kim quang không giảm, lao về phía Đế Tuấn.

“Đây là thứ quỷ gì thế?”

Không chỉ Đế Tuấn kinh ngạc, những người khác cũng kinh hãi.

Bọn họ hoàn toàn không nhìn ra được kim quang này là gì, chỉ có thể cảm nhận

trong kim quang mang theo Thiên Địa chi uy.

Trong Thiên Địa chi uy này, cuốn theo lực lượng cường đại hơn khi Thiên Đạo

mới hàng lâm.

Hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đế Tuấn, kim quang này lao về phía lão ta.

Đế Tuấn làm ra phản ứng theo bản năng.

Hai tay lão ta chống trước ngực, muốn ngăn cản kim quang lần này.

Mà khi kim quang đụng tới lão ta, lão ta trợn to hai mắt, cảm nhận được kim

quang này căn bản không phải lão ta có thể ngăn cản được.

Lực lượng kinh khủng tới cực hạn bùng nổ ra.

Cả ngực của Đế Tuấn bị xuyên thủng, huyết dịch kim sắc chảy theo dòng

xuống.

Rầm rầm…

Từng tầng mây mù huyết sắc tràn ngập mà đến.

Trên trời có vô số lôi điện huyết sắc chém ra.

Giống như tất cả những chuyện này, là đang thương tiếc cho ai đó.

Mà cơ thể Đế Tuấn cũng ngã xuống, ngã vào trong biển.

Kim quang kia vẫn lao nhanh đi, tiến vào trong biển rộng, nhấc lên nước biển

vô hạn, sau đó đâm sâu vào trong mặt đất dưới đáy biển sâu, lộ ra dáng vẻ, là

một cái xương được gặm sạch…



Đợi khi tất cả dị tượng đều biến mất sạch, cảnh tượng vẫn có vẻ yên tĩnh không

tiếng động.

Trong hải vực, nước biển quay cuồng, gió bão gào thét, mãi mà không thể bình

ổn.

Một đám cường giả đứng đầu như Đông Hoàng Thái Nhất, Diệp Lạc, Tôn Ngộ

Không, Bạch Trạch, Kabbalah đều thất thần tại chỗ.

Đồng tử của bọn họ co rụt nhanh, nhìn khúc xương cắm trên mặt đất dưới đáy

biển.

Trong đầu đều là trống rỗng.

Đây là…

Đây là thứ gì?

Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ tới, cục xương này…

Ngang trời mà đến.

Một cục xương trấn áp yêu đế Đế Tuấn?

Yêu đế Đế Tuấn khôi phục cảnh giới là rất cao.

Tuyệt đối coi là loại cực hạn vùng Thiên Địa này.

Kết quả bị một cục xương ngang trời trấn áp?

“Huynh trưởng!”

Đông Hoàng Thái Nhất kịp phản ứng, trong lòng quýnh lên, bay xuống phía

dưới muốn đi cứu yêu đế.

Mà đa số cường giả thời đại mới, đều chưa kịp phản ứng.

“Vừa… Vừa rồi, là thứ gì thế?”

Giọng nói của Tôn Ngộ Không run run, nói chuyện.

Hắn ta cảm nhận được lực lượng đáng sợ từ trong cục xương kia.

Nếu vừa rồi cục xương kia đụng trúng hắn ta… Ồ… Không, nếu vừa rồi cục

xương kia lướt qua hắn ta, hắn ta đều có khả năng chết, tuyệt đối không có khả

năng sống.

Lực lượng đó, tuyệt đối không phải người tầm thường có thể ngăn cản.

Không phải yêu đế kia cũng không đỡ được sao?

“Sư tôn! Là sư tôn!”

Diệp Lạc lập tức nhận ra, khí tức kia, hắn ta vô cùng quen thuộc.

Không phải là khí tức của sư tôn hắn ta sao?

“Là Sở đạo hữu!”

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Diệp Lạc với hàm ý sâu xa.

Lão ta có thể xác định được, Sở đạo hữu tuyệt đối không chú ý tới nơi này.

Nhưng đột nhiên một kích…

Có lẽ Sở đạo hữu ở chỗ nào đó tu hành, tình cờ cảm nhận được Diệp Lạc gặp

nguy hiểm, cho nên mới ra tay.

Cho dù thế nào, Sở đạo hữu tuyệt đối quan tâm những đệ tử này.

“Đây là người mạnh nhất thời đại mới chúng ta mà các ngươi nói sao?”

Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi.

Hắn ta đã cố gắng tưởng tượng cường đại vô hạn của “sư tôn” mà hai người kia

nói.

Không ngờ tới…

Không ngờ tới hắn ta vẫn xem nhẹ rồi.

Đây là nhân vật cấp bậc cỡ nào?

Ngay khi Tôn Ngộ Không tưởng tượng vô hạn, ở phía xa có lưu quang lao ra.

Chỉ thấy Đông Hoàng Thái Nhất đỡ yêu đế đạp không mà lên.

Lúc này toàn thân yêu đế đều là máu tươi kim sắc, chỗ ngực có lỗ máu mắt

thường có thể thấy được, chật vật mà suy yếu.

Rõ ràng chiến lực đã về không.

Thậm chí khí tức đều trở nên yếu kém.

Sinh mệnh chi khí này, giống như ngọn lửa lay động trái phải, có khả năng tắt

bất cứ lúc nào.

Ở dưới một kích này, thiếu chút nữa yêu đế chết đi!

“Đi… Đi mau…”

Giọng nói của yêu đế khàn khàn, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

“Đi!”
Bình Luận (0)
Comment