Đông Hoàng Thái Nhất không do dự, hư ảnh Cổ Chung xuất hiện, dẫn theo yêu
đế xoay người nhanh chóng rời đi, căn bản không dám ham chiếm.
Đám Tôn Ngộ Không vốn có ý đuổi theo, nhưng bị Bạch Trạch ngăn lại.
“Đừng nghĩ nữa, các ngươi không phải là Sở đạo hữu, các ngươi dám đuổi theo,
yêu đế và yêu hoàng liều màng, chỉ sợ chúng ta hoàn toàn không bắt được.”
Bạch Trạch lắc đầu nói.
Nghe thấy những lời này, những người khác mới tỉnh táo lại, cả đám liếc nhau
một cái, trong đôi mắt đều là kinh hãi.
Bọn họ…
Bọn họ thắng sao?
Như vậy cũng quá đơn giản.
Một cục xương từ trên trời giáng xuống, trấn áp yêu đế…
“Người đó, là người mạnh nhất thời đại mới sao?”
“Người mạnh nhất thời đại mới, đúng là xứng với tên thực! Sau này ta sẽ là
người ủng hộ trung thành với đại lục Thần Hành! Người nào cũng không thể lay
chuyển…”
“Chuyện này cũng quá khoa trương rồi, yêu đế là khủng bố cỡ nào? Lần này lại
bị đánh bại…”
“Nếu người mạnh nhất thời đại mới khủng bố như thế, chúng ta quan tâm nhiều
như vậy làm gì?”
“Nói ra, nếu người mạnh nhất thời đại mới lợi hại như vậy, vì sao còn không
xuất hiện? Trực tiếp diệt thời đại cũ không phải tốt hơn sao?”
Mọi người nhao nhao bàn tán.
Bạch Trạch thấy thế đi ra, xua tay, ý bảo mọi người đừng nhiều lời.
“Về chuyện của Sở đạo hữu, ta đề nghị các ngươi đừng nói gì thêm, các ngươi
có biết, Sở đạo hữu có thể nghe thấy thấy tiếng thảo luận của người khác hay
không? Các ngươi nói về Sở đạo hữu, Sở đạo hữu sẽ cảm ứng được, cho nên ta
đề nghị các ngươi đừng nên thảo luận nhiều về Sở đạo hữu…”
“Ngoài ra, vì sao Sở đạo hữu không ra tay, diệt đám người thời đại cũ. Chuyện
này giống như các ngươi không ra tay đối phó đám tiểu yêu thời đại cũ.”
“Cấp độ khác biệt, thực lực của Sở đạo hữu vượt qua đám người thời đại cũ,
cho nên đương nhiên Sở đạo hữu sẽ không ra tay. Có lẽ ở tầng của Sở đạo hữu,
dĩ nhiên là tranh giành thuộc loại Thiên Đạo, chiến lực cấp bậc Thiên Đạo,
đương nhiên sẽ không ra tay với đám tiểu lâu la.”
Bạch Trạch vô cùng kiên nhẫn giải thích với mọi người.
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy lời nói của Bạch Trạch rất có đạo lý.
Với lực lượng khủng bố của vị này…
Hơn xa bọn họ.
Nói là cấp bậc Thiên Đạo, hoàn toàn nói đúng.
Lực lượng của một kích vừa rồi, bọn họ biết rõ rành rành…
“Vậy kế tiếp, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Kabbalah nhìn về phía Diệp Lạc, hỏi.
Lúc này ở trong cảm nhận của bọn họ, địa vị của Diệp Lạc hoàn toàn định
xuống.
Có được sư tôn là cường giả cường đại như thế…
Chỗ dựa vững chắc này, hoàn toàn không phải bọn họ có thể so sánh.
Bọn họ dám ngỗ nghịch Diệp Lạc sao?
Nếu Diệp Lạc ra tay với bọn họ, bọn họ dám ra tay sao?
Ra tay? Nếu Diệp Lạc đột nhiên xảy ra sơ sót gì, sư tôn người ta sẽ giống như
hôm nay, một cục xương không biết từ đâu ném tới, bọn họ đỡ được sao?
Đỡ được cái quỷ!
Bọn họ không lợi hại như yêu đế, chỉ sau một chiêu còn chưa chết.
Nếu đổi lại là bọn họ đỡ chiêu kia, e rằng bọn họ đều không còn.
“Trở về, trên người chúng ta dù ít dù nhiều đều có vết thương, không nên làm
nhiều chuyện gì.”
Diệp Lạc lắc đầu, vô cùng lý trí nói.
Bjn họ chỉ tới ngắm bắn yêu đế, hiện giờ yêu đế đã trọng thương, vậy bọn họ
không cần làm nhiều chuyện gì.
Chỉ cần trở về là được.
Không thể nhân cơ hội này, phản công thời đại cũ.
Đừng đùa, chuyện này không phải nói tấn công là tấn công.
Trong đó có liên quan tới nhiều chuyện.
“Được.”
Đương nhiên là những người khác đều gật đầu đồng ý.
Diệp Lạc quyết định rất nhanh, bay về phía xa, chuẩn bị quay về đại lục Thần
Hành.
Những người khác cũng nhao nhao đuổi kịp.
Chỉ có Tôn Ngộ Không đứng yên tại chỗ một lát.
Hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất dưới đáy biển.
Cục xương kia vẫn cắm ở đó như cũ, cho dù dư uy đã tán đi, nhưng xung quanh
cục xương kia vẫn tràn ngập uy áp.
Uy áp này khiến nước biển không thể bao trùm, trong hải vực giống như là một
vùng vòng chân không.
Xung quanh vòng chân không, lại càng có uy nghiêm của Thiên Đạo như ẩn
như hiện, người bình thường cho dù tới gần nơi này, đều có chút tim đập
nhanh…
“Thật mạnh…”
Tôn Ngộ Không nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Ngay sau đó bóng dáng cử động, bay về phía đại lục Thần Hành…
…
Trong vạn yêu cung, toàn bộ vẫn như trước.
Sở Duyên vẫn ở trong thiên điện, bận rộn việc của mình.
Kế Mông thì ở trong một thiên điện khác, bế quan tu luyện, đồng thời xử lý
chuyện của đại lục.
Hai người không quấy nhiễu tới nhau, đều xử lý mọi chuyện của mỗi người.
Ngày này, Sở Duyên đang ở trong thiên điện, cho Thao Thế ăn như hàng ngày.
Thao Thế cũng rất ngoan ngoãn tiếp nhận Sở Duyên cho ăn.
Hai bên vô cùng hài hòa.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới từng động tĩnh rất lớn.