Lúc này Sở Duyên nhíu mày, bảo Thao Thế tự mình ăn, gọi yêu tướng tiến vào.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Sao ầm ĩ như vậy?”
Sở Duyên không nhịn được mở miệng dò hỏi.
“Hồi bẩm yêu thánh đại nhân, yêu đế và yêu hoàng đại nhân trở về, hình như
yêu đế đại nhân bị thương rất nặng, hiện giờ phần lớn mọi người trong vạn yêu
cung đều nhao nhao đi tới bên chủ điện thăm viếng, yêu thánh đại nhân, ngươi
có muốn đến hay không?”
Yêu tướng vội vàng nói.
“Yêu đế và yêu hoàng sao?”
Sở Duyên mơ hồ.
Sau đó không thèm để ý.
Hắn không biết, qua đó làm gì.
Sở Duyên vừa định từ chối, nhưng mà nghĩ lại, yêu đế và yêu hoàng này, hình
như là lãnh đạo trực tiếp của hắn?
Nếu hắn chẳng quan tâm, hình như không được tốt lắm?
Hay là đưa đồ qua đó, an ủi một chút?
Đưa đồ gì đây?
Sở Duyên trầm tư một lát, mới chậm rãi mở miệng.
“Bổn tọa không qua đó, các ngươi qua đi, ngoài ra, đưa ít đồ cho yêu đế, xem
như là bổn tọa quan tâm.”
“Còn đưa thứ gì… Thì các ngươi nhìn xem, bên chúng ta có thứ gì tốt nhất, các
ngươi đưa qua đó là được.”
Chỉ thấy Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay, tùy ý nói.
“Hả? Yêu thánh đại nhân, ngươi… Ngươi chắc chắn là đưa đồ tốt nhất chứ?”
Yêu tướng kia do dự một lát, hỏi.
“Nếu không thì sao?”
Sở Duyên trừng mắt với yêu tướng kia, mở miệng nói.
“Nhưng mà… Nhưng mà đồ tốt nhất, là một kiện bảo vật quan tài…”
Yêu tướng kia khúm núm nói.
Yêu đế người ta đang trọng thương, đưa quan tài cho yêu đế sao?
Sở Duyên: “…”
Ngươi không biết đổi sang thứ khác sao?
Đưa người ta quan tài, đây không phải buộc người ta kết thù với ta sao?
Ánh mắt Sở Duyên sâu xa nhìn yêu tướng kia.
Khiến toàn thân yêu tướng kia căng thẳng, quỳ trên đất, run lẩy bẩy.
“Yêu thánh đại nhân, làm sao vậy…”
Yêu tướng kia sợ hãi nói.
“Không có việc gì, đừng đưa quan tài, đưa một số thứ bổ dưỡng qua đó.”
Sở Duyên xoa mi tâm, xua tay nói.
“Vâng, yêu thánh đại nhân.”
Yêu tướng kia run run nói.
Đạt được sự đồng ý của Sở Duyên, yêu tướng kia mới run rẩy rời khỏi thiên
điện.
Sở Duyên nhìn yêu tướng rời đi, lắc đầu, tiếp tục cho Thao Thế ăn, căn bản
chẳng muốn quản nhiều như vậy.
Yêu đế gì đó, hắn không biết.
Quản nhiều như vậy làm gì, xử lý chuyện của hắn mới là vương đạo.
…
Cùng lúc đó, bên chủ điện.
Yêu hoàng Đông Hoàng Thái Nhất đưa yêu đế Đế Tuấn quay về nơi này.
Lúc này, khí tức của yêu đế vô cùng suy yếu, trên người đầm đìa máu tươi kim
sắc, thở hổn hển, gương mặt như giấy vàng.
Sinh mệnh chi khí của lão ta, càng lúc càng yếu, có vẻ rất không ổn định.
“Huynh trưởng!”
Đông Hoàng Thái Nhất vô cùng lo lắng.
Lão ta thực sự sợ Đế Tuấn xảy ra chuyện gì, đến lúc đó thời đại cũ bọn họ sẽ bị
thương nặng.
“Ta… Ta không sao, tuy vết thương kia đủ khiến trí mạng, nhưng không đủ lấy
đi mạng của Đế Tuấn ta, nhưng mà…”
“Nhưng mà ta không ngờ tới, một kích này sẽ khủng bố như thế, khiến ta bị
thương nặng, còn suýt giết thần hồn của ta…”
Trong đôi mắt của Đế Tuấn tràn ngập sợ hãi.
Thậm chí có chút nói lão ta không biết nên nói gì.
Thực ra dưới một kích kia, lão ta tuyệt đối chết rồi.
Cho dù thân hình không bị đánh bạo, thần hồn cũng sẽ bị diệt.
Là một bảo vật đúng lúc bảo vệ lão ta.
“Huynh trưởng, trạng thái của ngươi hiện giờ…”
Đông Hoàng Thái Nhất hít sâu một hơi, nói.
“Không sao, tìm một số thiên tài địa bảo đưa tới cho ta là được.”
Đế Tuấn lắc đầu nói.
Nghe thấy những lời này, Đông Hoàng Thái Nhất xoay người, lúc này định dặn
dò người đi tìm thiên tài địa bảo.
Không đợi lão ta dặn dò, một yêu tướng đột nhiên chạy tới.
“Yêu đế đại nhân, mỗi bộ phận của vạn yêu cung đều tự mình tới thăm hỏi,
ngươi xem…”
Yêu tướng kia do dự mở miệng.
“Thăm viếng cái gì mà thăm viếng? Yêu đế có thương tích, bọn họ không ổn
định mỗi bộ phận của yêu tộc, muốn thăm viếng làm gì? Bảo bọn họ trở về đi!”
Đông Hoàng Thái Nhất hơi phẫn nộ nói.
Quanh người lão ta có từng đợt khí tức cường đại bắt đầu khởi động, giống như
ước gì có thể tự mình ra tay, bắn hết đám yêu tộc tới thăm hỏi trở về.
Yêu tướng kia nghe thấy thế, vội vàng chắp tay lui xuống, đi truyền đạt lời nói
của Đông Hoàng Thái Nhất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đông Hoàng Thái Nhất vốn định tự mình đi tìm
thiên tài địa bảo, nhưng không đợi lão ta rời đi, lại bị một yêu tướng ngăn lại.
“Lại có chuyện gì?”
Đông Hoàng Thái Nhất hơi tức giận hỏi.
“Yêu hoàng đại nhân, bên yêu thánh Nguyên Sơ sai người đưa tới mấy kiện
thiên tài địa bảo bổ dưỡng, trước mắt ở bên ngoài chủ điện, bởi vì là yêu thánh
đưa tới, thuộc hạ không biết xử lý thế nào, người xem?”
Yêu tướng kia thật cẩn thận hỏi.
“Yêu thánh Nguyên Sơ đưa thiên tài địa bảo tới sao? Hắn không tự mình tới à?”
Đông Hoàng Thái Nhất hơi nhíu mày, trái lại hơi kiềm chế tâm tư của bản thân.
“Không có, yêu thánh Nguyên Sơ chỉ sai người đưa đồ tới, không tự mình tới
đây.”
Yêu tướng kia thành thật trả lời.
“Trái lại Nguyên Sơ này có lòng rồi.”
Đông Hoàng Thái Nhất khẽ gật đầu, sau đó bảo yêu tướng kia đưa thiên tài địa
bảo vào.