Lão ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Đối với Đông Hoàng Thái Nhất, lão ta vô cùng yên tâm.
Vùng thiên hạ này, người nào cũng có khả năng phản bội lão ta, chỉ riêng Đông
Hoàng Thái Nhất không có khả năng.
Lão ta và Đông Hoàng Thái Nhất đồng căn đồng nguyên, làm bạn vô số năm,
đây đó có tin tưởng tuyệt đối.
“Ta cảm thấy, Nguyên Sơ có thể thành cánh tay trái bờ vai phải của chúng ta.”
Đông Hoàng Thái Nhất kiên định nói.
“Được! Nguyên Sơ này, ta sẽ chiếu cố nhiều một chút, Thái Nhất ngươi yên
tâm.”
Đế Tuấn mỉm cười, hai tay để sau lưng, mở miệng nói.
“Vậy làm phiền huynh trưởng, nhưng mà huynh trưởng, chuyện thời đại mới
này, chúng ta nên xử lý thế nào?”
Đông Hoàng Thái Nhất nhắc tới chuyện này, đồng tử không nhịn được co rụt
lại.
Thời đại mới đúng là quá cường đại.
Một kích lúc trước, cho dù là lão ta, trong tình huống không có Đông Hoàng
Chung bảo vệ, đều không nắm chắc đỡ được.
Thời đại mới khủng bố như thế, hiện giờ tính ra, bọn họ không có một chút
phần thắng.
“Không vội, người ra tay ở hải vực lúc trước, thực lực tuyệt đối đạt tới cấp
Thiên Đạo, phương diện này, tự có Thiên Đạo của chúng ta đi xử lý, ta tin
người nọ không thể tùy tiện ra tay. Chúng ta chỉ cần xử lý tốt việc của chúng ta
là được, không cần làm nhiều. Nếu Thiên Đạo của chúng ta không xử lý tốt, vậy
không thể trách chúng ta.”
Đế Tuấn lắc đầu, trong mắt không có lo lắng.
Lão ta không biết lúc đó, vì sao một kích kia sẽ đánh trúng lão ta, nhưng lão ta
tin tưởng, người nọ ra tay, tuyệt đối không thể tùy ý ra tay.
Nếu không đâu còn chuyện của bọn họ?
Nếu là như vậy, người nọ trực tiếp ra tay, đánh tới đại lục Thiên Kiện bọn họ
không phải là xong sao?
“Ừm… Chỉ cần người nọ không ra tay được, vậy đám người thời đại mới căn
bản không phải đối thủ của chúng ta.”
Đông Hoàng Thái Nhất hơi gật đầu.
Theo ý lão ta, chỉ cần hai bọn họ liên thủ, thời đại mới căn bản không có người
địch lại.
“Được rồi, Thái Nhất, ta cần phải nhanh chóng chữa trị vết thương, hai ta lát
nữa lại ôn chuyện.”
Đế Tuấn cảm nhận được vết thương của mình lại bắt đầu trở nên không ổn định,
nhất thời hiểu rõ vết thương của lão ta không thể ổn định lại, cần đi chữa
thương.
“Được, huynh trưởng đi đi.”
Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu nói.
Nghe thấy những lời này, lúc này Đế Tuấn rời đi, đến chỗ lúc trước tiến hành bế
quan dưỡng thương.
Tại chỗ, Đông Hoàng Thái Nhất đứng ở đó, ánh mắt nhìn bóng lưng Đế Tuấn
rời đi.
Sau khi nhìn một lúc lâu, Đông Hoàng Thái Nhất mới dời mắt.
Lão ta dời mắt nhìn về phía một thiên điện trong vạn yêu cung.
Thiên điện đó, là chỗ Sở Duyên.
Đông Hoàng Thái Nhất hơi suy nghĩ một lát, sau đó lão ta đứng dậy, đi về phía
thiên điện của Sở Duyên.
Lão ta muốn đi gặp Sở Duyên.
…
Thiên điện đó vốn cách không xa, với tốc độ của Đông Hoàng Thái Nhất, lại
càng chỉ trong nháy mắt là tới.
Đông Hoàng Thái Nhất đi tới thiên điện.
Đám yêu tướng kia đâu dám ngăn cản Đông Hoàng Thái Nhất, nhao nhao cho
đi.
Mãi đến khi Đông Hoàng Thái Nhất đi tới cửa thiên điện, mới bị ngăn lại.
Đó là mấy người của bản bộ long tộc, được tộc trưởng long tộc đề bạt làm thủ
vệ đại môn chỗ điện phủ của Sở Duyên.
Những người này thuộc trung tâm của long tộc.
Đương nhiên tôn kính Sở Duyên, ngoại trừ Sở Duyên ra, bọn họ ai cũng không
tôn.
“Mong yêu hoàng dừng bước.”
Mấy tộc nhân của long tộc ngăn cản Đông Hoàng Thái Nhất.
“Các ngươi ngăn cản bổn hoàng?”
Trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất hiện lên kim quang, giọng nói lạnh lùng quát
to một câu.
“Rất xin lỗi, yêu hoàng, nếu ngươi muốn đi vào, mong cho bọn ta thông báo cho
yêu thánh trước.”
Giọng nói của tộc trưởng long tộc run run, nhưng hắn ta vẫn đứng ra như cũ.
“Các ngươi dám ngăn cản bổn hoàng?”
Giọng nói của Đông Hoàng Thái Nhất nặng hơn vài phần.
Mấy tộc nhân long tộc do dự một lát, nhưng vẫn lựa chọn ngăn cản.
Cảnh tượng trước mắt giằng co một lúc lâu, bầu không khí ngưng kết dị thường.
Một lát sau, Đông Hoàng Thái Nhất mới nhẹ nhàng xua tay, khí thế tản đi.
Trong mắt lão ta hiện lên tán thưởng.
Đối với đám thuộc hạ của yêu thánh Nguyên Sơ, vô cùng tán thưởng.
Không sợ cường quyền.
Rất tốt.
Từ những thuộc hạ này có thể nhìn ra được, năng lực của yêu thánh Nguyên Sơ
bất phàm, có thể bồi dưỡng ra những thuộc hạ như vậy…
Đại lục Thiên Kiện, thiên điện.
Lúc này, Sở Duyên đang thẩm tra hàng ngày, kiểm tra xem các loại bảo vật
mình chưởng quản có thiếu hay không.
Chủ yếu là vì nhìn số lượng những bảo vật này mà thôi.
Thiếu cái gì, Sở Duyên hoàn toàn không nhớ được.
Thực sự là vì hắn quản lý quá nhiều bảo vật.
Hắn chỉ đơn thuần muốn nhìn những bảo vật này của mình mà thôi.
Mỗi lần nhìn thấy những bảo vật này, hắn sẽ vô cùng vui vẻ.
Ngay khi Sở Duyên đang xem xét những bảo vật này, một tộc nhân long tộc đi
tới.