Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 922

Yêu thánh đại nhân.”

Tộc trưởng long tộc đi tới, vội vàng nói.

“Chuyện gì?”

Sở Duyên không nâng mí mắt lên, hỏi.

“Yêu thánh đại nhân, yêu hoàng đại nhân đang ở bên ngoài, muốn gặp yêu

thánh đại nhân, xin hỏi có thể chứ.”

Tộc trưởng long tộc đè thấp giọng, nói.

“Thứ đồ chơi gì thế? Bảo lão ta cút.”

Sở Duyên không nâng mí mắt, vẫn luôn không có tâm tư tiếp nhận bái phỏng gì

đó.

Tộc nhân long tộc kinh ngạc.

Bảo yêu hoàng cút sao?

Thật ư?

Tộc nhân long tộc muốn nói lại thôi, nhưng nhìn dáng vẻ “vô cùng chuyên chú”

của Sở Duyên, không dám quấy rầy.

Suy nghĩ rất lâu, chuẩn bị lùi về sau rời đi, truyền đạt mệnh lệnh của Sở Duyên.

“Đợi một lát!”

Sở Duyên vốn ngồi ở đó bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía tộc nhân long tộc.

“Ngươi mới nói gì?”

Sở Duyên vội vàng hỏi.

“Yêu thánh đại nhân!”

Tộc nhân của long tộc vội vàng mở miệng.

“Ngươi mới nói gì? Nói ai tới cơ?”

Sở Duyên sửng sốt một lát, dò hỏi.

“Yêu hoàng đại nhân.”

Tộc nhân long tộc trả lời một câu.

Những lời này vang lên, Sở Duyên hoàn toàn mơ hồ một lát.

Thứ đồ chơi gì thế.

Yêu hoàng muốn tới gặp hắn sao? Hắn trở tay nói một câu bảo đối phương cút?

May mà lời nói của hắn còn chưa truyền ra.

Nếu như truyền ra, vậy thì không dễ chơi.

Vậy mà hắn bảo lãnh đạo trực tiếp của hắn cút…

“Nhanh nhanh, mời yêu hoàng vào!”

Trong lòng Sở Duyên hoảng sợ, vội vàng xua tay nói.

Tộc nhân long tộc nghe thấy thế, thì vội vàng rời đi.

Sở Duyên ngồi yên tại chỗ nhẹ nhàng thở ra, đặt đồ trên tay xuống, đợi yêu

hoàng đến.

Một lát sau, Đông Hoàng Thái Nhất đi từ ngoài vào.

“Nguyên Sơ đạo hữu.”

Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu, mở miệng trước.

“Yêu hoàng.”

Sở Duyên không có bất cứ cảm giác tôn ti nào, vẫn ngồi tại chỗ, đáp lời.

Những lời này, khiến Đông Hoàng Thái Nhất có chút thất thần.

Vì sao…

Vì sao lão ta cảm thấy, Nguyên Sơ này hơi lạnh nhạt?

Không giống những người khác, nhìn thấy lão ta đều vô cùng nhiệt tình, trực

tiếp hóa thành chó liếm.

Chỉ riêng Nguyên Sơ này, có phải lạnh nhạt hơi quá hay không?

Nhưng mà như vậy rất tốt.

Đông Hoàng Thái Nhất cũng thích phương thức ở chung như vậy.

“Ừm, Nguyên Sơ đạo hữu, gần đây ngươi còn thích ứng không?”

Đông Hoàng Thái Nhất chắp hai tay sau lưng, thản nhiên dò hỏi.

“Thích ứng, đa tạ yêu hoàng quan tâm.”

Sở Duyên gật đầu, cũng biểu hiện thản nhiên hờ hững.

Cuộc đối thoại giữa hai người cứng ngắc như vậy.

Nhưng hai người giống như hoàn toàn không thèm để ý, còn đang nói chuyện

với nhau.

“Nguyên Sơ đạo hữu, ngươi cảm thấy trở thành yêu thánh thế nào?”

“Rất thoải mái, không phải thoải mái như bình thường!”

“Thoải mái thì được, Nguyên Sơ đạo hữu có muốn quyền lực cao hơn không?”

“Bảo vật cao hơn… Khụ khụ, quyền lực cao hơn? Đương nhiên là muốn!”

“Muốn sao? Vậy thì được, Nguyên Sơ đạo hữu yên tâm, ngươi chỉ cần quản lý

yêu tộc thật tốt là được!”

“Được!”

“Đúng rồi, không biết vì sao, Nguyên Sơ đạo hữu, ta cảm thấy ngươi đối với ta

không có kính sợ gì?”

“Vì sao ta phải có kính sợ với ngươi?”

Đông Hoàng Thái Nhất: “…”

Nói cho cùng có đạo lý.

Vì sao lại kính sợ lão ta?

Không hổ là yêu thánh Nguyên Sơ.

Không hổ là người Đông Hoàng Thái Nhất coi trọng.

“Rất tốt.”

Đông Hoàng Thái Nhất nở nụ cười.

So với những người thích nịnh nọt lão ta, lão ta càng thích hình thức ở chung

với Sở Duyên.

Không có tôn ti, càng như bạn bè.

Dù sao Đông Hoàng Thái Nhất thích phương thức ở chung như vậy.

“Vậy ngươi còn chuyện gì không?”

Sở Duyên hoàn toàn không có cảm giác đối mặt với lãnh đạo trực tiếp, vô cùng

lạnh nhạt.

“Nguyên Sơ đạo hữu, có thể so tài một trận không? Ta vẫn luôn không rõ thực

lực của ngươi.”

Ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất sâu xa nhìn về phía Sở Duyên.

Trong mắt lão ta, cơ thể Sở Duyên vẫn mơ hồ, bên ngoài có tầng kim quang bao

bọc.

Cho nên lão ta rất muốn biết thực lực của Sở Duyên.

“Không cần đâu.”

Sở Duyên nhíu mày mở miệng.

“Vì sao?”

“Sợ ngươi không đánh lại được.”

“Được rồi.”

Cuối cùng, Đông Hoàng Thái Nhất chỉ có thể lựa chọn im lặng rời đi.

Sở Duyên đứng tại chỗ, nhìn Đông Hoàng Thái Nhất rời đi, hắn thực sự sợ.

Sợ vòng sáng kim sắc của hắn đánh chết Đông Hoàng Thái Nhất.

Cho nên đừng so tài gì đó thì hơn.

Sở Duyên nhìn theo Đông Hoàng Thái Nhất rời khỏi thiên điện.

“Luôn cảm thấy thủ trưởng này hơi kỳ lạ.”

Sở Duyên nói thầm một câu, trái lại không nghĩ nhiều cái gì.

Hắn đứng dậy tiếp tục lật xem đồ trên bàn mình.



Cùng lúc đó, bên đại lục Thần Hành.

Diệp Lạc quay trở về nơi này, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh của mình, dung hợp

tất cả đại lục.

Sau khi xảy ra cảnh tượng ở hải vực, cường giả đứng đầu mỗi đại lục đều bày

tỏ, vô cùng phối hợp với Diệp Lạc, cho dù Diệp Lạc truyền đạt mệnh lệnh gì,

đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.

Điều này khiến Diệp Lạc thực nhẹ nhàng nắm bắt thông tin của các đại lục khác

nhau kết nối với đại lục Thần Hành.
Bình Luận (0)
Comment