Thông qua một thời gian quan sát, Diệp Lạc lập tức phát hiện bản chất của cả
đại lục này.
Hắn ta phát hiện, đại lục này đúng là phàm tục!
Chiến lực mạnh nhất, hình như là võ đạo tông sư gì đó?
Mà võ đạo tông sư trong miệng người đại lục, yếu hơn cảnh giới Luyện Khí
bình thường không biết bao nhiêu.
“Chỉ như vậy ư?”
Diệp Lạc khẽ nhíu mày.
Hắn ta dự định đi gặp tu tiên giả duy nhất trong đại lục, nhìn xem rốt cuộc đại
lục này xảy ra chuyện gì.
Nếu đại lục này thực sự rất yếu, vậy rốt cuộc làm thế nào dời qua hải vực vô
tận, tiếp nối với đại lục Thần Hành?
Diệp Lạc cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên hắn ta dự định tự mình qua đó tìm đáp án.
“Đại sư huynh, ta cảm thấy đại lục này rất kỳ lạ.”
Nhóc Từ đột nhiên mở miệng.
Tuy đứa nhóc này không phải là đệ tử của Sở Duyên, nhưng trên danh nghĩa
cũng là theo hầu Sở Duyên, xưng hô Diệp Lạc là đại sư huynh không phải
không được.
Dù sao Diệp Lạc được công nhận là đại sư huynh của Vô Đạo Tông.
Chuyện này không phải chuyện bối phận, mà là một loại tượng trưng của uy
vọng.
“Đại lục này không có gì ăn đâu, ngươi đừng suy nghĩ, đây chỉ là một đại lục
phàm nhân.”
Diệp Lạc trợn to mắt, cho rằng đứa nhóc này lại nghĩ tới chuyện ăn gì đó.
“Không phải, đại sư huynh, ta nói không phải chuyện này.”
Nhóc Từ nói thầm.
“Vậy là gì?”
Diệp Lạc nhìn về phía nhóc Từ, dò hỏi.
“Đại sư huynh, vừa rồi chúng ta đi ngang qua một số thành trì, trong những
thành trì này đều là dân chúng bình thường, hình như rất kỳ lạ.”
Nhóc Từ quay đầu nhìn về một phía xa xôi, đó là một thành trì mới đi ngang
qua, mở miệng nói.
“Kỳ lạ sao? Kỳ lạ như thế nào?”
Diệp Lạc cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Đại sư huynh, những dân chúng bình thường này hình như đang sợ thứ gì đó,
từng nhà đều treo một số cành đào, có cảm giác như xua đuổi thứ gì.”
Nhóc Từ nói ra những thứ mình thấy.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc hơi sửng sốt một lát.
Còn có chuyện này sao?
Hắn ta thực sự không chú ý những chuyện này.
Từng nhà treo cành đào, xua tan thứ gì?
Chỉ trong nháy mắt Diệp Lạc hoàn hồn.
Thần thức cường đại của hắn ta bắt đầu khởi động, khuếch tán ra phía xa.
Sau khi tìm kiếm được một thành trì, thần thức của hắn ta phủ kín toàn bộ.
Đảo qua thành trì này, đồng thời hắn ta còn điên cuồng đánh cắp trí nhớ của dân
chúng, thông qua trí nhớ tìm hiểu chuyện này.
Thần thức của Diệp Lạc thực sự quá cường đại.
Cho dù hắn ta điên cuồng làm như vậy, nhưng đối với những dân chúng này, chỉ
như một cơn gió lướt qua mà thôi, căn bản không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Sau khi đảo qua một lát, Diệp Lạc lập tức hiểu rõ toàn bộ.
Dựa theo trí nhớ của đám dân chúng này, mỗi khi đến cuối năm, sẽ có một số
chuyện lạ xảy ra, cho nên dân chúng tưởng là tà ác gì. Mỗi khi đến cửa ải cuối
năm, sẽ bày ra một số thứ trừ tà, muốn xua tan tà ác.
Còn những thứ kỳ lạ gì đó kia, rốt cuộc là thứ gì không ai biết.
Ở trong trí nhớ của những dân chúng này, mỗi cửa ải cuối năm đều xuất hiện
thứ khác nhau.
Tình cờ là dị tượng gì đó, tình cờ là cả bầu trời tối sầm lại.
Đủ loại, gần như không lặp lại.
“Cửa ải cuối năm sao?”
“Chẳng lẽ đại lục Vô Cực này cũng không đơn giản như vậy? Trên thực tế, đại
lục Vô Cực này thực sự không đơn giản sao?”
Diệp Lạc có vẻ đăm chiêu.
Hắn ta thực sự muốn nhìn xem, rốt cuộc đại lục này có gì đặc biệt.
“Nhóc Từ, có khả năng chúng ta cần ở đây một thời gian, ngươi có thể đi xung
quanh nhìn một chút.”
Diệp Lạc quay đầu nhìn về phía nhóc Từ, mở miệng nói.
“Đi xung quanh nhìn một chút sao?”
Đôi mắt nhóc Từ sáng lên, giống như nghĩ tới gì đó.
“Ừm, ngươi đừng trêu chọc đám phàm nhân là được, những chuyện khác tùy
ngươi.”
Diệp Lạc không chú ý tới trạng thái của nhóc Từ…
…
Đại lục Vô Cực.
Cửa ải cuối năm buông xuống.
Đại lúc khác như đại lục Thần Hành, cùng với một số đại lục đều vô cùng vui
vẻ, chuẩn bị nghênh đón năm mới.
Nhưng những đại lục như đại lục Thiên Doanh, căn bản không trải qua năm
mới.
Mà đại lục Vô Cực, cũng nghênh đón năm mới.
Nhưng năm mới ở đại lục Vô Cực vô cùng quỷ dị, trên dưới không có một chút
không khí vui mừng.
Dân chúng ở đại lục Vô Cực, khắp nơi đều treo cành đào, giống như muốn xua
tan tai họa gì đó.
Ở trên thâm sơn nào đó thuộc đại lục Vô Cực, Diệp Lạc danh chấn thiên hạ ngồi
khoanh chân trong miếu đổ nát trên ngọn núi này, hắn ta nhắm mắt không nói,
không biết đang dưỡng thần, hay là đang tu luyện.
Rầm…
Một âm thanh rất nhỏ đột nhiên vang lên.
Âm thanh rất nhỏ này vang lên, bỗng nhiên Diệp Lạc mở mắt, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một bóng dáng nhỏ gầy kéo một thứ gì đó như trâu mà không phải
trâu, đang lặng lẽ đi vào trong miếu đổ nát.
Bóng dáng nhỏ gầy này, không phải là nhóc Từ sao?