“Nhưng mà…”
Lâm Mạc còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại, đành phải từ bỏ.
Bại bởi đồng môn của mình, không tính là mất mặt.
Dù sao đều là sư tôn dạy dỗ.
“Đạo hữu, cuộc chiến này tính là sư đệ ta bị đánh bại.”
Lý Thành hơi chắp tay với Tô Càn Nguyên.
“Sư đệ ngươi… Cũng coi như rất mạnh.”
Tô Càn Nguyên nhìn về phía Lâm Mạc, khẽ gật đầu, xem như thừa nhận sức
chiến đấu của Lâm Mạc.
“Ừm, không vòng vo với đạo hữu nữa, trước mắt không nói chuyện này, ta có
một chuyện vô cùng quan trọng khác, muốn nói với ngươi.”
Lý Thành chuẩn bị thẳng thắn với đối phương.
“Chuyện gì?”
“Thực ra, thực ra chúng ta có cùng một phụ thân!”
Tô Càn Nguyên: “?”
Thứ đồ chơi gì thế này?
…
Chỗ núi sâu, trong đầu Tô Càn Nguyên cảm thấy ong ong.
Người này…
Người này nói gì cơ?
Chúng ta có cùng một phụ thân?
Khi nào thì, hắn ta và người kia là cùng phụ thân sinh ra?
Tô Càn Nguyên cố gắng nhớ lại trí nhớ của mình khi ở phàm tục.
Phụ thân của hắn ta…
Huynh đệ tỷ muội của hắn ta…
Không phải đã sớm chết rồi ư?
Lấy đâu ra huynh đệ?
Chẳng lẽ là con riêng?
Không đúng.
Hắn ta nhớ rõ năm đó, chưa từng nghe nói tới phụ thân có con riêng gì?
Vẫn không đúng lắm, gắng tính cẩn thận, có vẻ như đúng là có mấy đứa con
riêng, lúc ấy hắn ta có nghe nói tới.
Nhưng mà cho dù là con riêng của phụ thân, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Nơi này không phải đại lục Thần Hành mà.
Tô Càn Nguyên khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
Nhưng hắn ta vẫn nhìn về phía Lý Thành, thử mở miệng.
“Ngươi là… Tô Vũ, hay là Tô Kiệt, Tô Động?”
Tô Càn Nguyên đọc ra mấy cái tên này.
Mấy cái tên này, là tên con riêng của phụ thân hắn ta ở trong trí nhớ của hắn ta.
“Cái gì?”
Lý Thành ở phía đối diện sửng sốt một lát.
Lâm Mạc ở bên cạnh lại càng sửng sốt một lát.
Bọn họ có chút không nghe hiểu người này đang nói gì.
“Không phải là ngươi nói, chúng ta có cùng phụ thân sao?”
Tô Càn Nguyên cũng sửng sốt.
“Ngươi…”
Lý Thành nhanh chóng kịp phản ứng, hiểu rõ Tô Càn Nguyên đang nghĩ gì.
Gia hỏa này, cho rằng mình và hắn ta thực sự là cùng “phụ thân”?
Điều này khiến Lý Thành hơi trầm mặc.
Nhưng hắn ta không nghĩ nhiều, nhanh chóng mở miệng giải thích.
“Ta nói là sư tôn, sư tôn ngươi hiểu không? Sư giả như phụ thân, ta nói chúng ta
có cùng phụ thân, là chỉ có cùng sư tôn!”
Chỉ nghe Lý Thành vội vàng nói.
“Có cùng sư tôn?”
Tô Càn Nguyên kinh ngạc một lát, bất chợt kịp phản ứng.
Hai người này cũng là đệ tử của sư tôn nhà mình?
Hắn ta lập tức suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Hắn ta đã nói, vì sao không tìm thấy sư tôn nhà mình, hóa ra sư tôn nhà mình
đến bên này.
Còn ở đây nhận đồ đệ.
Thì ra là thế.
Tô Càn Nguyên hiểu ra.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn ta không khỏi cảm khái sự cường đại của sư tôn
nhà mình.
Bất tri bất giác mò mẫm đến đại bản doanh của quân địch.
Bản lĩnh này, quả nhiên rất cao.
“Nhưng mà các ngươi có chứng cứ, chứng minh truyền thừa của các ngươi là từ
sư tôn không?”
Tuy Tô Càn Nguyên đã hiểu rõ, nhưng vẫn phải làm theo quy trình.
Quan hệ đồng môn này không thể tùy tiện nhận bừa.
“Đây là trí nhớ bọn ta gặp sư tôn, ngươi có thể xem.”
Hai tay Lý Thành nhẹ nhàng vung lên.
Một đám kim quang từ mi tâm hắn ta bay ra, rơi xuống phía trước Tô Càn
Nguyên, đúng là trí nhớ lúc trước của hắn ta.
Tô Càn Nguyên thấy thế, vươn tay ra nắm lấy kim quang kia.
Khi hắn ta cầm lấy kim quang, từng tin tức lập tức xuất hiện trong đầu hắn ta.
Đó là hình ảnh Sở Duyên gặp Lý Thành lần đầu tiên.
Tuy quanh người quấn quanh kim quang, không nhìn rõ bộ dạng cụ thể, nhưng
Tô Càn Nguyên có thể chắc chắn, đây là sư tôn nhà mình.
“Quả nhiên các ngươi là đệ tử của sư tôn!”
Đôi mắt Tô Càn Nguyên sáng rực nhìn về phía Lý Thành và Lâm Mạc, mở
miệng nói.
“Đúng vậy, làm phiền đạo hữu giảng giải cho bọn ta về chuyện đồng môn trước,
bọn ta chưa từng nghe những chuyện này.”
Lý Thành thấy Tô Càn Nguyên lộ ra vẻ mặt này, không bất ngờ, cười gật đầu
nói.
Tô Càn Nguyên không kỳ lạ, bắt đầu giảng giải với Lý Thành và Lâm Mạc.
Lần này hắn ta không giấu diếm, nói tường tận về đại lục Thần Hành và Vô Đạo
Tông.
Hắn ta tin sư tôn nhận đệ tử, tuyệt đối không thể là người thời đại cũ.
Khi Tô Càn Nguyên nói cho Lý Thành và Lâm Mạc còn 12 vị sư huynh sư tỷ,
cũng khiến hai người lấy làm kinh hãi.
Hai người đâu ngờ tới, bọn họ còn có nhiều đồng môn như thế.
Đồng thời, bọn họ cũng sinh ra ý chí chiến đấu.
Từ Tô Càn Nguyên này có thể nhìn ra, đám đồng môn của bọn họ tuyệt đối
không kém.
Thậm chí mạnh tới mức thái quá.
Có cơ hội, bọn họ nhất định phải thử một chút.